Chu Độ Văn không nhịn được cười nói: “Mở lớp đào tạo nghệ sĩ? Mở công ty đương nhiên là phải kiếm tiền rồi. Ai có thời gian đào tạo một lượng lớn người mới chứ? Hơn nữa, bọn hắn cứng cáp rồi bay đi mất thì phải làm sao? Giúp người khác làm áo cưới, gà bay trứng vỡ à?”
Trên thực tế, Chu Độ Văn đang mượn câu nói này châm chọc Trâu Văn Hoài. Ban đầu, Trâu Văn Hoài không để ý ký hợp đồng mua đứt với Thạch Chí Kiên, dẫn đến Thiệu thị không quan tâm, vứt bỏ bộ phim Độc Tí Đao này.
“Chu tiên sinh, nếu đã muốn làm phim, tầm mắt nên phóng xa một chút. Một diễn viên không có khả năng cả đời ngồi ở một công ty. Như vậy đều bất lợi cho cả hai bên. Chỉ có nước chảy mới có thể nuôi cá, giống như Hồng Kong không thể bị thống trị bởi một công ty điện ảnh.”
“Trước kia, Thiệu thị có thể cạnh tranh với MP&M, nhưng khi MP&M đóng cửa, Thiệu thị phát triển mạnh mẽ. Tuy nhiên, chất lượng phim và các thể loại phim được phát triển kém hơn trước rất nhiều. Tại sao lại như vậy? Chính là thiếu tính cạnh tranh. Diễn viên cũng giống như vậy. Đây là hiệu ứng cá nheo nổi tiếng.”
“Hiệu ứng gì?” Chu Độ Văn ngây ra.
Những người khác cũng tò mò nhìn Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên ngẩn người. Chẳng lẽ những người này ngay cả hiệu ứng cá nheo cũng không biết?
Bất đắc dĩ, Thạch Chí Kiên đành phải một lần nữa kiên nhẫn phổ cập ý nghĩa của hiệu ứng cá nheo.
Nghe Thạch Chí Kiên giải thích xong, bầu không khí chung quanh như đông cứng lại.
Mặt ông trùm Thiệu không có bất kỳ biểu hiện gì nhưng trên thực tế hắn đã bị lời nói có sức công phá của Thạch Chí Kiên làm cho sợ ngây người.
Đặc biệt khi Thạch Chí Kiên đề xuất thành lập một "lớp đào tạo nghệ sĩ" trong đài truyền hình, đây là một bí mật lớn ẩn sâu trong trái tim ông trùm Thiệu.
Hắn chưa từng nói bí mật này cho bất kỳ người nào, ngay cả người thân cận nhất cũng không.
Nhưng hắn lại nghe được từ miệng của Thạch Chí Kiên.
Cú sốc này cực kỳ mạnh mẽ.
Đến mức ông trùm Thiệu không thể không nhìn Thạch Chí Kiên lần nữa, ánh mắt đột nhiên trở nên dịu dàng, trong lòng hiện lên ba chữ “ngươi hiểu ta”.
“Tóm lại, tương lai của điện ảnh Hồng Kông rất tươi sáng, cạnh tranh sẽ ngày càng khốc liệt. Tuy nhiên, thịnh vượng đi kèm với hủy diệt. Giống như sự thay đổi của các triều đại, không ai có thể ngăn cản được. Không, có lẽ bây giờ chúng ta có thể nỗ lực một chút để hình thành một bộ quy tắc có thể tránh được sự sụp đổ của phim Hồng Kông, chẳng hạn như cấm tuân theo xu hướng, ngăn chặn công việc kém chất lượng...” Thạch Chí Kiên chậm rãi nói.
Ông trùm Thiệu, Khâu tiên sinh, còn có Trâu Văn Hoài, tất cả đều chăm chú lắng nghe. Ngay cả Chu Độ Văn trước đó chê cười Thạch Chí Kiên nói hươu nói vượn lúc này cũng yên tĩnh trở lại, sợ bỏ lỡ từng câu nói của Thạch Chí Kiên.
Tất cả những gì Thạch Chí Kiên nói đều là quan điểm rất phổ biến ở kiếp trước, chẳng hạn như hắn hiểu rõ hơn ai hết hậu quả của việc chạy theo trào lưu phim ảnh và sản xuất kém chất lượng.
Tuy nhiên, khi lọt vào tai đám người ông trùm Thiệu lại có cảm giác mới mẻ, sâu sắc vô cùng.
Thạch Chí Kiên nói một hơi những gì hắn biết về phim Hồng Kông. Lúc này, hắn chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Vì thế, hắn bưng ly rượu vang đỏ trước mặt, không còn cử chỉ nhã nhặn, trực tiếp uống một hơi cạn sạch.
Ngẩng đầu lên, Thạch Chí Kiên nhìn thấy đám người ông trùm Thiệu đang nhìn hắn.
Thạch Chí Kiên còn tưởng rằng vừa rồi tư thế uống rượu của hắn không được lịch sự cho lắm, hắn ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, ta khát nước quá.”
“Nếu khát nước thì uống thêm một ly.”
Vị Khâu tiên sinh từ đầu đến cuối không lên tiếng nói chuyện bỗng nhiên mỉm cười, chủ động cầm chai rượu rót cho Thạch Chí Kiên một ly, sau đó đưa cho hắn.
Hành động của Khâu tiên sinh khiến ông trùm Thiệu phải nhướng mắt.
Trâu Văn Hoài và Chu Độ Văn lại càng há to miệng, giống như đang kinh ngạc điều gì đó.
Thạch Chí Kiên đã đoán được vị Khâu tiên sinh hẳn là một đại nhân vật, vì thế hắn vội đứng lên tiếp nhận ly rượu: “Cảm ơn, sao lại để ngươi rót rượu cho ta chứ?”
Khâu tiên sinh mỉm cười: “Khách sáo rồi, kết một thiện duyên thôi.”
Kết một thiện duyên.
Ý vị kéo dài.
Thạch Chí Kiên không do dự nữa, bưng ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Cũng coi như nể mặt Khâu tiên sinh.
Khâu tiên sinh khẽ gật đầu, dường như cảm thấy vô cùng hài lòng.
Đợi Thạch Chí Kiên uống xong ly rượu ngồi xuống lần nữa, ông trùm Thiệu ra hiệu mọi người cứ tùy ý nói chuyện. Hắn còn có chuyện cần làm, xin phép đi trước.
Thế là, Thiệu Nghị Phu mời Khâu tiên sinh đi cùng.
Chu Độ Văn cũng đứng lên, nói mình còn phải đi chào hỏi đồng nghiệp vài câu, còn nói gần đây hắn tiếp nhận mảng sản xuất, lượng công việc tăng nhiều, hắn cũng đang cố gắng chèo chống.
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng gương mặt lại lộ ra sự đắc ý và thỏa mãn.
Trâu Văn Hoài im lặng. Hiện tại hắn đang trong kỳ nghỉ phép, có thể thoải mái ăn uống, không cần quá lo lắng.