Dưới khán đài.
Gương mặt Trịnh Thiệu Thu tràn ngập hưng phấn nhìn lên sân khấu, giống như đứa trẻ chưa thấy qua việc đời.
Thạch Chí Kiên bắt chéo chân uống rượu, người khác vỗ tay hắn cũng vỗ tay. Người khác lên đài phát biểu, hắn lắng nghe, trông rất bình thường.
Nhưng đối với ông trùm Thiệu, Trâu Văn Hoài, Chu Độ Văn mà nói, chỉ cần không phải đồ ngốc, nhất định sẽ không đoạt danh tiếng trong trường hợp này, nhất là không thể lộ ra nội tình của bộ phim Độc Tí Đao.
Nhưng…
Sau khi Chu Độ Văn thay mặt nhà sản xuất phát biểu xong, Thạch Chí Kiên cũng uống xong ly rượu. Hắn đứng lên.
Thoáng chốc, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn hắn.
Hành động đột nhiên đứng lên của Thạch Chí Kiên quá đột ngột.
Trịnh Thiệu Thu ngồi bên cạnh lại càng giật mình, nhìn Thạch Chí Kiên, không biết hắn định làm gì.
Chỉ thấy Thạch Chí Kiên miệng đầy mùi rượu, giống như đã say, cổ giật giật, chỉnh lại cà vạt, sau đó bước lên sân khấu.
Hắn muốn làm gì?
Ánh mắt ông trùm Thiệu nheo lại.
Trâu Văn Hoài bị dọa, A Kiên không phải uống say rồi lên sân khấu quậy chứ?
Trước mắt bao người, Thạch Chí Kiên bước lên sân khấu, đưa tay tiếp nhận micro từ tay Chu Độ Văn, sau đó quay lại nhìn mọi người.
Tất cả những người bên dưới đều là đại nhân vật có mặt mũi ở Hồng Kông, còn không thì là đại minh tinh.
Thạch Chí Kiên hít sâu một hơi, đứng ngạo nghễ trên sân khấu. Dưới ánh đèn flash, đối diện với mọi người, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh người dân Thạch Giáp Vĩ không có nước uống.
“Không có nước uống thì làm sao mà sống?”
“Chúng ta sắp bị chết khát rồi.”
“Không ai quan tâm đến những người nghèo như chúng ta.”
Trên hành lang của Thạch Giáp Vĩ, tám nghìn hộ gia đình mang theo thùng, chậu rửa mặt, xếp hàng dài như trường long, uốn lượn cả tòa nhà.
Thạch Chí Kiên mím môi nhìn bên dưới, vành mắt đỏ lên, lên tiếng: “Ta chỉ nói một câu, người của Thạch Giáp Vĩ cần nước uống.”
….
“Hắn là ai?”
“Hắn đang nói cái quỷ gì thế?”
“Người của Thạch Giáp Vĩ cần nước uống?”
Những người bên dưới đều ngạc nhiên nhìn Thạch Chí Kiên trên sân khấu.
Ông trùm Thiệu thở phào một hơi.
Mặc dù hắn rất thích Thạch Chí Kiên nhưng thích không có nghĩa là Thạch Chí Kiên có thể tùy ý làm bậy.
Tuy nhiên, ông trùm Thiệu bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, không nhịn được con ngươi co rút lại, một lần nữa nhìn Thạch Chí Kiên, trong đầu sắp xếp lại toàn bộ lời nói và cử chỉ của hắn từ đầu đến cuối.
Nếu hắn mưu đồ từ lâu, vậy thì ngay từ đầu hắn đã diễn trò. Cái gì là nêu ý kiến về phim Hồng Kông, hết thảy đều là giả. Tất cả đều ẩn chứa ý đồ trong đó, khiến cho tất cả mọi người thả lỏng cảnh giác, mục đích thật sự là một giây leo lên sân khấu như thế này. Nếu là như vậy, chàng thanh niên này thật sự quá đáng sợ.
Trâu Văn Hoài cũng thả lỏng một hơi. May mà Thạch Chí Kiên nói câu này chứ không phải Độc Tí Đao là của ta.
Chu Độ Văn đứng cách Thạch Chí Kiên không xa hơi có chút thất vọng. Phản ứng vừa rồi của hắn tốt biết bao nhiêu. Bây giờ Thạch Chí Kiên lên sân khấu cướp micro, lại đi nói một câu chuyện không đâu như vậy.
Chu Độ Văn cực kỳ ghét Trâu Văn Hoài. Lần này, hắn thừa dịp Trâu Văn Hoài phạm sai lầm lớn mà chiếm vị trí quản lý sản xuất của đối phương.
Chu Độ Văn biết rõ năng lực của mình. So với Trâu Văn Hoài, mặc kệ là quyết đoán hay năng lượng, hắn đều không bằng.
Cho nên, Chu Độ Văn cũng biết, lần này Trâu Văn Hoài bị ông trùm Thiệu đày vào lãnh cung cũng chỉ là tạm thời. Chỉ cần tâm trạng của ông trùm Thiệu tốt hơn một chút, hoặc Trâu Văn Hoài nghe lời hơn một chút, rất nhanh đối phương sẽ khôi phục lại vị trí của mình. Còn hắn, chẳng qua chỉ là thái tử đại diện được mấy ngày.
Để có thể thật sự ngồi vững vị trí này, trở thành người đứng thứ hai của Thiệu thị, Chu Độ Văn bất luận như thế nào cũng phải đạp Trâu Văn Hoài xuống, để hắn vĩnh viễn không thể xoay người.
Thạch Chí Kiên lên đài cướp micro chính là cơ hội tốt. Nếu lúc này Thạch Chí Kiên đột nhiên tuyên bố Độc Tí Đao đã bị hắn mua đứt, mặt mũi của ông trùm Thiệu sẽ mất hết. Trâu Văn Hoài cũng vì thế mà bị khiển trách, một hòn đá ném được hai con chim, cớ sao mà không làm?
Nhưng bây giờ tên khốn Thạch Chí Kiên lại nói “người dân Thạch Giáp Vĩ cần nước uống” là cái quỷ gì?
Những người có mặt ngoại trừ đại nhân vật và đại minh tinh thì là vô số truyền thông.
Khứu giác của truyền thông luôn luôn nhạy bén. Một người đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên nói một câu như vậy, trong đó ẩn giấu bí mật gì? Điều này lập tức khiến cho mọi người cảm thấy hứng thú.
Xoẹt xoẹt.
Ánh đèn flash lại lóe lên.
Cảnh tượng trên sân khấu đã được chụp lại.
Có một số phóng viên không kịp chờ đợi cầm bút ghi lại mấy chữ người dân Thạch Giáp Vĩ cần nước uống, giống như những chữ này là mật mã Morse, tràn đầy sự thần kỳ và huyền bí.
Lại nhìn Thạch Chí Kiên trên sân khấu. Sau khi hắn nói xong câu vừa nãy, cơ thể của hắn hơi lảo đảo một cái, giống như say rượu.
“Thật ngại quá, vừa nãy ta uống rượu hơi nhiều.” Thạch Chí Kiên quay người nhét micro đang cầm trong tay cho Chu Độ Văn, lại còn vỗ vai của đối phương một cái: “Cảm ơn!”
Chu Độ Văn khẽ giật mình, trong lòng tự nhủ ngươi cảm ơn ta làm gì? Đột nhiên hắn hiểu ra. Tên khốn Thạch Chí Kiên này dụng tâm hiểm ác, biến Chu Độ Văn hắn thành đồng bọn.