Thạch Chí Kiên quay người bước xuống sân khấu. Bởi vì “say rượu”, hắn lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Trịnh Thiệu Thu vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn.
Thạch Chí Kiên phất tay với mọi người: “Xin lỗi, ta say rồi. Thu Tử, mau đưa ta về nhà.”
Trịnh Thiệu Thu lập tức dìu hắn ra ngoài, miệng mắng vài câu: “Tửu lượng không tốt thì không cần phải uống nhiều như vậy? Ngươi nhìn ngươi bây giờ đi, thành ra cái gì rồi.”
Trước mắt bao người, Thạch Chí Kiên rời khỏi đại sảnh diễn ra bữa tiệc, nhưng một màn kịch lại mới bắt đầu.
“Thật ngại quá, xin hỏi ngươi là cố vấn của cục cấp nước Pergo tiên sinh phải không?”
“Xin hỏi Pergo tiên sinh, ngươi có cái nhìn như thế nào về chuyện Thạch Giáp Vĩ thiếu nước?”
Đám phóng viên truyền thông đều là kẻ trộm. Bọn hắn đột nhiên “phát hiện” trong số khách quý tối nay có quan chức cấp cao của cục cấp nước.
Pergo, người gốc Birmingham, Anh.
Năm nay hắn 48 tuổi, là cố vấn cấp cao cho cục cung cấp nước của Anh tại Hồng Kông một năm trước.
“Ta sẽ cẩn thận điều tra lại vấn đề này.”
“Cảm ơn mọi người đã chú ý đến công việc của ta. Ngày mai ta nhất định sẽ cho ra một phúc đáp thỏa đáng.”
Pergo trả lời một cách vừa vặn từng câu hỏi của các phóng viên.
Nếu là người khác, hoặc hắn không trả lời, hoặc chỉ dùng một câu “không thể trả lời” để lấp liếm cho qua.
Cho dù là vậy, đám phóng viên vẫn không chịu buông tha.
Pergo cảm thấy bực bội trong lòng. Ban đầu, hắn chỉ đơn thuần đến tham gia bữa tiệc theo lời mời, không ngờ cuối cùng ngọn lửa lại lan đến người mình.
Người trẻ tuổi kia là ai?
Tại sao hắn lại đề cập đến Thạch Giáp Vĩ?
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
…
Thạch Chí Kiên được Trịnh Thiệu Thu dìu ra ngoài.
Miệng của Trịnh Thiệu Thu vẫn còn lải nhải: “Không thể uống thì đừng uống, cũng không ai ép ngươi mà. Uống nhiều như thế rất có hại cho sức khỏe. Còn nữa, vừa rồi ngươi nói cái gì trên đài, tại sao ta nghe không hiểu?”
“Nghe không hiểu là được rồi, ngươi chỉ cần tập trung nghiên cứu kỹ năng diễn xuất của ngươi đi.” Thạch Chí Kiên gạt cánh tay Trịnh Thiệu Thu đang khoác lên vai của mình xuống.
“Ủa, ngươi không say à?”
“Ta say bao giờ?”
Ánh mắt của Thạch Chí Kiên vẫn rất tỉnh táo.
“Ơ, đáng chết!” Trịnh Thiệu Thu vỗ đùi: “Ta quên mang kẹo về cho tụi nhỏ rồi.”
…
Hôm sau.
Vịnh Đồng La, nhà của Thạch Chí Kiên.
Cộc cộc cộc.
Có ai đó đang gõ cửa phòng của Thạch Chí Kiên.
“Mời vào.”
Thạch Chí Kiên dụi mắt, nhấc chiếc gối đang ngủ lên rồi dựa vào đó.
Cạch, cửa phòng mở ra.
Thạch Ngọc Phượng giống như quỷ hồn tóc tai bù xù lướt vào.
“A Kiên, tối hôm qua ta nằm mơ, trong mơ ta đã lấy ba chục nghìn mà mình đã giữ rất lâu đưa ra ngoài.”
Thạch Ngọc Phượng ngồi xuống giường Thạch Chí Kiên, giọng nói yếu ớt, hơn nữa còn rất nhỏ.
Thạch Chí Kiên đưa tay vén mái tóc dài của Thạch Ngọc Phượng, nhìn thẳng vào mắt của nàng, dùng giọng điệu vô cùng chắc chắn: “Không, ngươi không nằm mơ. Ngươi đích thật đã làm như vậy.”
Thạch Ngọc Phượng lắc đầu: “Ta nhất định còn chưa tỉnh ngủ, ta đang nằm mơ. Đúng rồi, ta nhất định là mộng du. Bằng không, tại sao ta lại đi hỏi ngươi vấn đề ngu ngốc như vậy. Ta muốn tiếp tục trở về ngủ, đừng gọi ta.”
Thạch Ngọc Phượng lại giống như quỷ hồn, chậm rãi lướt ra ngoài cửa.
Một lát sau, một tiếng kêu đau đớn truyền đến: “Ba chục nghìn của ta.”
Thạch Chí Kiên rời khỏi giường, kiếm một miếng bông gòn xé thành hai nửa nhét vào lỗ tai.
Sáng nay không có đồ ăn sáng.
Trước đây, Thạch Ngọc Phượng rất tích cực nấu cơm sáng, sợ ăn ngoài lãng phí.
Lúc này, nàng ngồi yên trên ghế, ánh mắt đờ đẫn. Chờ đến khi Thạch Chí Kiên hỏi có cháo ăn không, nàng chỉ máy móc chỉ bên ngoài.
Bất đắc dĩ, Thạch Chí Kiên đành phải dẫn Bảo Nhi xuống dưới lầu, tìm một quán bán cháo gần nhà, gọi bánh báo nhân thịt nướng, sủi cảo tôm, còn có hai bát cháo trứng muối thịt nạc.
Bảo Nhi ăn bánh bao nhân thịt nướng. Cô bé dùng mu bàn tay của mình lau dầu mỡ trên cái miệng nhỏ, sau đó ngẩng đầu hỏi Thạch Chí Kiên: “Tại sao hôm nay mẹ lại không nấu cơm nhỉ?”
“Hôm nay tâm trạng của nàng không được tốt.” Thạch Chí Kiên múc một muỗng cháo, tay lật xem tờ Minh Báo hôm nay.
“Tại sao tâm trạng của mẹ không được tốt?”
“Mất tiền.”
“Mất bao nhiêu?”
“Ba chục nghìn.”
“Ba chục nghìn là bao nhiêu?”
“Rất nhiều.”
Ánh mắt của Thạch Chí Kiên rời khỏi tờ báo quay sang nhìn Bảo Nhi, thấy miệng cô bé đầy dầu mỡ, hắn vội lấy miếng khăn giấy giúp cô bé lau miệng: “Sau này ngươi dùng khăn giấy lau miệng, như vậy mới sạch được.”
Bảo Nhi gật đầu, há miệng cắn một miếng bánh bao, lại nói: “Cậu út, ngươi đang xem cái gì vậy?”
“Xem báo.”
“Báo nhìn rất đẹp sao?”
“Ừm, rất đẹp.” Thạch Chí Kiên lật đến mục xã luận của ngày hôm nay.
Hắn nhìn thấy trên đó đăng một bức ảnh rất mờ, trong ảnh có rất nhiều phóng viên vây quanh một người nước ngoài, cũng không biết đang nói cái gì.
Dưới tấm ảnh là một tiêu đề rất lớn: “Người dân Thạch Giáp Vĩ cần nước uống!”
Thạch Chí Kiên mỉm cười, gấp tờ báo lại, cuối cùng mới ngẩng đầu nhìn Bảo Nhi: “Báo chẳng những đẹp mà còn có ích.”