Sáng sớm Hồ Tuấn Tài nhận được điện thoại của Thạch Chí Kiên. Thạch Chí Kiên chỉ nói hai chữ: “Làm việc.”
Hồ Tuấn Tài vốn đã biết mình sắp làm gì liền hành động, thu dọn tài liệu, xách cặp rời khỏi công ty luật, vẫy tay gọi xe kéo rồi phóng đi trong ánh mắt ghen tị của một nhóm luật sư đồng nghiệp.
Ông chủ Tống Triệu Luân của văn phòng luật sư thậm chí còn mang Hồ Tuấn Tài ra làm tấm gương: “Nhìn Tuấn Tài đi, rồi nhìn lại các ngươi đi. Cũng đều là luật sư, cùng làm một công việc giống nhau, nhưng người ta ngày nào cũng ra ngoài, tiền kiếm được còn nhiều hơn cả ta. Còn các ngươi thì sao, người nào cũng ngồi ở đây làm cái gì? Luyện tích cốc à? Tu luyện tọa hỏa thần công? Làm việc đi.”
…
Hồ Tuấn Tài ngồi xe kéo đến nhà của Thạch Chí Kiên ở vịnh Đồng La.
Hắn xuống xe, ôm cặp công văn đang định đi, người kéo xe vắt khăn mặt lên cổ, nói: “Ngươi còn chưa đưa tiền.”
Hồ Tuấn Tài vội quay lại, áy náy nói câu xin lỗi, sau đó lấy ví tiền da cá sấu mới mua, móc ba tệ đưa cho người kéo xe.
Hồ Tuấn Tài ngồi từ chỗ làm đến đây là hai tệ tám. Người kéo xe tưởng hai xu còn lại là boa cho hắn, lập tức cất thẳng vào túi áo, sau đó định kéo xe đi.
Lần này đến phiên Hồ Tuấn Tài gọi hắn lại: “Ngươi còn chưa thối tiền cho ta.”
Người kéo xe bất đắc dĩ đành phải tìm hai xu ném cho Hồ Tuấn Tài, miệng mắng: “Đúng là thứ dạng chó hình người, suốt đời cô đơn thôi.”
Hồ Tuấn Tài không quan tâm đến người kéo xe đang mắng mình. Đối với hắn mà nói, kiếm tiền không dễ. Có thể tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó.
Đứng dưới nhà Thạch Chí Kiên, Hồ Tuấn Tài ngẩng đầu nhìn thoáng qua căn nhà năm tầng. Đây là lần đầu tiên hắn đến nhà của Thạch Chí Kiên. Nhìn xong, hắn không khỏi cảm khái, không biết khi nào hắn mới có thể mua được cả một căn nhà giống như Thạch tiên sinh. Muốn mua căn nhà này, hẳn phải bỏ ra hai trăm nghìn. Đời này của hắn không ăn không uống, chỉ sợ cũng chưa làm được.
Dưới lầu, Đặng Cửu Công thuê nhà của Thạch Chí Kiên vẫn đang đánh Thái Cực.
Hồ Tuấn Tài bước đến trước hỏi thăm: “Xin chào, có phải Thạch Chí Kiên tiên sinh ở đây hay không?”
Đặng Cửu Công đã quen được người ta hỏi thăm như vậy.
Sau khi Thạch Chí Kiên đến đây, rất nhiều người đều hỏi hắn câu này.
Hắn chỉ lên lầu ba, chẳng muốn trả lời.
Hồ Tuấn Tài ngầm hiểu, nói một câu cảm ơn, sau đó hắn ôm cặp công văn dọc theo cầu thang bên trái cộp cộp cộp bước lên lầu.
Đến lầu ba, Hồ Tuấn Tài gọi một tiếng: “Có Thạch tiên sinh ở đây không?”
Cửa phòng mở ra, Thạch Chí Kiên thò đầu ra từ một gian phòng, ngoắc ngoắc tay với hắn: “Vào đi.”
Hồ Tuấn Tài vội chạy đến. Vừa vào đến nhà, hắn mở cặp công văn của mình ra, lấy một số tài liệu đưa cho Thạch Chí Kiên: “Đây là bản đồ khu vực Thạch Giáp Vĩ, đây là khu công nghiệp Thạch Giáp Vĩ, bản vẽ quy hoạch khu dân cư, còn đây là dự thảo hướng dẫn xây dựng trạm bơm nước của cục cấp nước…”
Thạch Chí Kiên tiếp nhận đống tài liệu, ngậm điếu thuốc cẩn thận lật xem từng tờ.
Lần này hắn có một kế hoạch rất lớn, chính là mua lại Thạch Giáp Vĩ.
Nói một cách chính xác, hắn chuẩn bị mua lại một mảnh đất lớn ở đây rồi khởi công xây dựng nhà máy.
Hiện tại, sản lượng hàng ngày của nhà máy Nguyên Lãng và vịnh Thổ Qua đã đạt đến giới hạn. Muốn tiếp tục mở rộng sản xuất mì ăn liền và thức uống, hắn nhất định phải xây thêm nhà xưởng.
Huống chi, Thạch Chí Kiên còn đang cân nhắc việc hợp tác với Cửu Long Thành Trại. Đến lúc đó, nhu cầu của đối phương sẽ rất lớn. Cho nên hắn mới gấp rút mở phân xưởng như vậy.
Sở dĩ Thạch Chí Kiên chọn Thạch Giáp Vĩ là có ba nguyên nhân.
Thứ nhất, vị trí của Thạch Giáp Vĩ có lợi thế rất mạnh. Thạch Giáp Vĩ nằm ở phía Tây Cửu Long, vịnh Thổ Qua nằm ở phía Đông Cửu Long, Nguyên Lãng nằm ở Tân Giới. Xây dựng phân xưởng ở Thạch Giáp Vĩ có thể làm trạm trung chuyển, vận chuyển nguyên liệu từ cảng đảo, Cửu Long và Tân Giới.
Thứ hai, lao động giá rẻ tập trung ở Thạch Giáp Vĩ. Khi Hào cà thọt đến Hồng Kông lập nghiệp, hắn đã từng ở Thạch Giáp Vĩ, biến Thạch Giáp Vĩ thành căn cứ của mình, tạo thành cơ sở vững chắc đánh xuống sự nghiệp trong tương lai. Có thể nói, người nghèo ở Thạch Giáp Vĩ là nhiều nhất, sức lao động cũng nhiều nhất. Chỉ cần có cơm ăn, mọi người cái gì cũng đồng ý làm.
Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, dựa theo tư liệu mà Hồ Tuấn Tài đưa cho, muốn xây trạm bơm nước ở Thạch Giáp Vĩ hoàn toàn không có khả năng. Cục cấp nước tuyệt đối sẽ không phê duyệt hành động cá nhân này. Một khi bắt đầu, sẽ rất khó ngăn lại. Hồng Kông là một nơi thiếu nước trầm trọng. Nếu người nào cũng xây dựng trạm bơm nước riêng, như vậy tài nguyên nước sẽ bị khô cạn, cho dù dẫn đến nước phía Đông cũng không cứu được Hồng Kông.
Cách duy nhất để giải quyết vấn đề nước ở Thạch Giáp Vĩ là mở nhà máy và nộp đơn lên cấp trên để xây dựng hệ thống nước công nghiệp, đồng thời giúp người dân Thạch Giáp Vĩ giải quyết vấn đề nước uống.