Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 277 - Chương 277. Nam Nhân Siêu Ấm Áp

Chương 277. Nam nhân siêu ấm áp
Chương 277. Nam nhân siêu ấm áp

Giờ đây, đối mặt với rất nhiều thông tin, Thạch Chí Kiên đã có quyết định trong lòng, tất cả những gì còn lại chỉ là làm thế nào để xin chính quyền cấp đất và làm thế nào để huy động được số tiền khổng lồ để mua đất và xây dựng nhà máy.

Trong lúc Thạch Chí Kiên đang suy nghĩ, Hồ Tuấn Tài bỗng nhiên lên tiếng: “Thạch tiên sinh, không biết nhà vệ sinh ở đâu? Ta mắc tiểu quá.”

Thì ra hắn chạy vội đến đây, nín tiểu cho đến tận lúc này. Vừa rồi Thạch Chí Kiên gấp rút yêu cầu đưa tài liệu, hỏi hắn vài vấn đề, hắn lại càng không có thời gian đi vệ sinh.

Thạch Chí Kiên nhìn tài liệu trong tay, chỉ ra bên ngoài: “Bên trái, rẽ phải.”

“Cảm ơn!” Hồ Tuấn Tài vội vàng cúi người, ôm bụng chạy ra ngoài.

Hồ Tuấn Tài cuối cùng cũng tìm được nhà vệ sinh. Hắn nhắm ngay thùng nước tiểu, vội cởi thắt lưng quần, nhưng thắt lưng cài quá chặt, mất một lúc lâu mới cởi ra được. Lúc này, tay hắn run lên một cái, một luồng nước tiểu giống như cơn bão văng trúng vào tay.

Hồ Tuấn Tài không quan tâm cho lắm, từ từ nhắm mắt, cảm nhận được sự thoải mái sau khi nước tiểu được phóng thích.

Áp lực mạnh mẽ ở bụng dần dần biến mất, Hồ Tuấn Tài mở mắt ra, hít một hơi thật sâu. Hắn cảm thấy điều hạnh phúc nhất trên đời chỉ có bấy nhiêu thôi. Sau đó, hắn phát hiện tay mình lành lạnh, đành dùng mấy ngón tay để cài lại thắt lưng quần. Tiếp theo, hắn cau mày bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn mu bàn tay bị thấm nước tiểu, hắn lắc lắc vài cái rồi lại đưa lên mũi ngửi, chỉ cảm thấy rất nóng và khai, cũng không biết gần đây hắn có tức giận chuyện gì không.

Hồ Tuấn Tài bước đến trước vòi nước ngoài hành lang. Trong lúc hắn đang định rửa tay, chỉ thấy chị của Thạch Chí Kiên là Thạch Ngọc Phượng tóc tai bù xù bước ra, giống như người mất hồn nhìn hắn.

Hồ Tuấn Tài vội rửa tay, sau đó dùng tay chỉnh lại mái tóc chẻ ngôi giữa của mình, lúc này mới mỉm cười hỏi: “Ngọc Phượng tỷ, là ngươi sao? Ta còn tưởng rằng nhận nhầm người. Ngươi sao rồi? Nhìn ngươi có vẻ không được thoải mái cho lắm.”

Thạch Ngọc Phượng nhìn Hồ Tuấn Tài: “Ta bị mất tiền.”

“Mất tiền? Mất bao nhiêu? Ta có thể hiểu được. Ta cũng đã từng mất tiền, là bỏ ra để mua tài liệu về luật, đau lòng lắm.” Hồ Tuấn Tài nói vài câu an ủi.

“Ta mất ba chục nghìn.”

“Ba chục nghìn?” Hồ Tuấn Tài mở to mắt, quan sát cẩn thận Thạch Ngọc Phượng một lần nữa. Tiểu phú bà đó nha!

“Có phải ta rất ngu ngốc không? Tự dưng lại để mất nhiều tiền như vậy.”

“Ta hiểu tâm trạng của ngươi. Chi bằng thế này, chúng ta ngồi xuống. Ta sẽ lắng nghe hết mọi tâm sự của ngươi. Gặp chuyện thương tâm hay chuyện không tốt, tìm người tâm sự là tốt nhất.”

Hồ Tuấn Tài chủ động dẫn Thạch Ngọc Phượng vào phòng.

Thạch Ngọc Phượng ngồi xuống đầu giường của mình. Hồ Tuấn Tài nhìn trái nhìn phải một chút, sau đó rót cho Thạch Ngọc Phượng một tách trà, giống như hắn mới là chủ nhà vậy.

Lúc này, hắn ghé nửa mông ngồi xuống giường của Thạch Ngọc Phượng, hai tay đưa trà cho nàng, sau đó nói: “Ngọc Phượng tỷ, ngươi uống trà trước đi. Nào, chúng ta trò chuyện một chút, nói về chuyện ngươi mất đi ba chục nghìn.”

Một lát sau.

“Cứ như vậy, ta đã bỏ ra ba chục nghìn của mình giúp hàng xóm ở Thạch Giáp Vĩ xây trạm bơm nước.”

Thạch Ngọc Phượng nói ra tất cả ủy khuất của mình.

Hồ Tuấn Tài khoanh tay, một tay khác xoa cằm, gật gật đầu, dùng giọng điệu chắc chắn nói: “Ngọc Phượng tỷ, chuyện mà ngươi vừa kể, ta thật sự rất cảm động. Ba chục nghìn không phải con số nhỏ. Ngươi để dành lâu như vậy mới có được số tiền đó, có mấy ai hiểu được sự đau lòng trong đó chứ?”

Thạch Ngọc Phượng không nhịn được nữa, òa lên khóc.

Hồ Tuấn Tài luống cuống tay chân, vội tìm khăn tay đưa cho Thạch Ngọc Phượng.

Thạch Ngọc Phượng cầm khăn tay lau nước mắt, rồi lau nước mũi, lúc này mới đưa lại khăn tay cho Hồ Tuấn Tài.

Hồ Tuấn Tài cầm khăn tay bẩn, ném đi thì không được, mà không ném cũng không được. Vì thế hắn đành phải nhét vào trong túi, an ủi Thạch Ngọc Phượng: “Việc đã đến nước này rồi, Ngọc Phượng tỷ ngươi không cần phải thương tâm. Mặc dù ba chục nghìn rất nhiều nhưng không phải là không thể tích lũy lại được. Hơn nữa, ngươi đang làm chuyện tốt mà. Từ xưa đến nay, giúp người có được nước uống là tăng thêm phúc thêm thọ. Biết đâu chừng đám người Thạch Giáp Vĩ sẽ coi ngươi như Bồ Tát sống. Cho nên, Ngọc Phượng tỷ ngươi hãy nghĩ thoáng một chút. Tiền mất thì cũng đã mất rồi, chỉ cần vui vẻ là được.”

Thạch Ngọc Phượng khó có lúc được quan tâm an ủi như vậy.

Từ lúc xảy ra chuyện, em trai của nàng không hề an ủi nàng câu nào, nhiều lắm cũng chỉ nói một câu: “Tiền thôi mà, để ta cho ngươi. Đừng suy nghĩ nữa, cứ thoải mái tinh thần đi.”

Thạch Ngọc Phượng ta là loại người ham tiền tài của em trai mình sao? Cho dù có kiếm tiền cũng phải tự mình kiếm.

Nghĩ đến đây, Thạch Ngọc Phượng kích động hẳn lên, nhịn không được nắm chặt tay của Hồ Tuấn Tài, nước mắt chảy xuống: “Tuấn Tài, vẫn là ngươi hiểu ta.”

Hết chương 277.
Bình Luận (0)
Comment