“Hồ Tuấn Tài.”
“Đến đây.”
Nghe Thạch Chí Kiên gọi mình, Hồ Tuấn Tài không dám ở trong phòng của Thạch Ngọc Phượng nữa, vội đứng lên muốn ra ngoài.
Thạch Ngọc Phượng ở đằng sau nói: “Tuấn Tài, có rảnh ngươi đến nhà chơi nhiều hơn nhé. Ta có rất nhiều chuyện cần nói với ngươi.”
“Yên tâm đi, Ngọc Phượng tỷ, ta nhất định sẽ chăm chú lắng nghe tâm sự của ngươi.” Hồ Tuấn Tài đưa tay vuốt lại mái tóc chẻ ngôi giữa của mình, vội vàng rời khỏi phòng.
Làm chuyện không tốt, khi Hồ Tuấn Tài vào phòng Thạch Chí Kiên, thấy Thạch Chí Kiên tay kẹp điếu thuốc xem tài liệu, hắn ngượng ngùng giải thích: “Ta không tìm được nhà vệ sinh, cho nên chạy hơi xa một chút.”
Thạch Chí Kiên hoàn toàn không để ý đến Hồ Tuấn Tài nói cái gì, chỉ thu dọn tài liệu vào cặp công văn rồi ném cho đối phương: “Xuất phát.”
Hồ Tuấn Tài ôm lấy cặp công văn, ngẩn người hỏi: “Đi đâu?”
“Nhà Trâu Văn Hoài.”
…
Loan Tử, đường Lockhart.
Trong một căn hộ cao cấp, Trâu Văn Hoài mang hồ cá vàng của mình ra ban công phơi nắng.
Cá vàng Bảo Bảo bơi qua bơi lại trong bể cá. Trâu Văn Hoài thả vào ít thức ăn, rất nhanh đã bị cá vàng ăn sạch.
“Gia hỏa ngoan, tham ăn quá. Chẳng mấy chốc ta phải đổi bể cá lớn cho ngươi mất. Ta đổi nhà cho ngươi được không? Ngươi thích bể kiểu Trung Quốc hay kiểu phương Tây, biệt thự độc lập hay biệt thự sân vườn?”
Trong lúc Trâu Văn Hoài đang to nhỏ nói chuyện với cá vàng, bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa.
Trâu Văn Hoài không quay đầu lại, chỉ nói với người giúp việc người Philippines: “Jenny, ra mở cửa xem ai đến thế.”
Một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa.
“Xin hỏi Trâu Văn Hoài tiên sinh có ở đây hay không?”
Trâu Văn Hoài nghe ra là giọng của Thạch Chí Kiên.
Jenny ở ngoài cửa gọi vào: “Trâu tiên sinh, có người tìm ngươi.”
“Biết rồi.” Trâu Văn Hoài vỗ vỗ tay, phủi hết số thức ăn cho cá dính trên tay vào trong hồ cá.
Trâu Văn Hoài xoay người bước vào phòng khách. Thạch Chí Kiên đã được Jenny mời vào, đi theo Thạch Chí Kiên còn có một nam nhân tóc chẻ ngôi giữa.
Trâu Văn Hoài chỉ vào ghế sofa mời hai người Thạch Chí Kiên ngồi xuống, sau đó dặn dò Jenny đi pha ba tách café.
Thạch Chí Kiên vội nói: “Không cần phiền phức như vậy đâu, ta chỉ ghé một lát rồi đi ngay.”
“Gấp như vậy à?”
“Đúng vậy, ta có việc cần làm, đang rất bận.” Thạch Chí Kiên đi thẳng vào vấn đề: “Tối hôm qua có phải ta làm loạn lắm không?”
Trâu Văn Hoài đỡ mắt kính, gật đầu nói: “Không phải làm loạn bình thường. Sau khi ngươi đi rồi, thiên hạ đã đại loạn.”
“Thiệu tiên sinh thì sao? Hắn có phản ứng gì?”
“Còn có thể có phản ứng gì chứ?” Trâu Văn Hoài rút một điếu thuốc đưa cho Thạch Chí Kiên rồi một điếu đưa cho Hồ Tuấn Tài. Hồ Tuấn Tài vội khoát tay, nói mình không hút thuốc.
“Mặt Thiệu tiên sinh muốn đen bao nhiêu có bấy nhiêu. Tiểu tử ngươi đấy, uống rượu say, thiếu chút nữa quậy bữa tiệc trở nên long trời lở đất. Thảm nhất là vị cố vấn cấp cao của cục cấp nước, Pergo.”
Thạch Chí Kiên móc que diêm, khom người giúp Trâu Văn Hoài đốt thuốc, còn điếu thuốc của mình thì không hút, chỉ cầm trong tay thưởng thức.
“Người nước ngoài đó bị một đám phóng viên vây quanh không thể rời đi, hỏi hắn những câu hỏi khiến cho hắn không có chỗ trốn.” Trâu Văn Hoài nhả ra một ngụm khói, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt Thạch Chí Kiên: “Nói thật, tiểu tử ngươi đang làm cái quỷ gì vậy?”
Thạch Chí Kiên mỉm cười, móc một phong thư đưa cho Trâu Văn Hoài: “Đây là thư xin lỗi. Ngươi giúp ta giao lại cho Thiệu tiên sinh.”
“Thư xin lỗi?” Trâu Văn Hoài giật mình: “Tại sao ngươi không tự mình đưa cho hắn?”
“Ngươi cũng đã nói rồi, bây giờ Thiệu tiên sinh đang tức giận, nếu ta đi tìm hắn chẳng phải sẽ tự mình chuốc lấy cực khổ sao?”
Trâu Văn Hoài cười khổ: “Vậy ta thì sao? Ta đến đó chẳng phải cũng sẽ bị phê bình à?”
“Ngươi bị phê bình quen rồi, có sức miễn dịch.”
“Thôi đi, tên nhóc ngươi đấy.”
“Cảm ơn trước.”
“Được rồi, không có lần sau nữa đâu nhé.”
Thạch Chí Kiên nói xong, hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi, thuận tiện đưa lại điếu thuốc chưa hút cho Trâu Văn Hoài: “Nếu không có việc gì thì hút ít lại. Nhất là đừng hút loại thuốc tốt như thế.”
“Tiểu tử ngươi lại đùa giỡn ta.”
…
Thạch Chí Kiên cùng với Hồ Tuấn Tài rời khỏi nhà của Trâu Văn Hoài: “Tốt biết bao nhiêu.”
“Là rất tốt chứ, Trâu tiên sinh chịu hỗ trợ.”
“Ta không phải nói cái này.”
“Vậy ngươi đang nói cái gì?”
“Ta nói là cô giúp việc người Philippines.”
“Ồ, Thạch tiên sinh có khẩu vị đặc biệt như vậy, thì ra ngươi thích em gái người Philippines.” Hồ Tuấn Tài thè lưỡi.
“Thích cái đầu ngươi đấy. Ta phát hiện từ khi dẫn ngươi đến thuyền hoa giải trí, ngươi chỉ học toàn cái xấu. Tư tưởng đạo đức mà ngươi học được ném đi đâu mất rồi. Trong đầu ngươi toàn là nam tặc và gái mại dâm!”
“Thạch tiên sinh phê bình rất đúng. Ta nhất định sẽ cố gắng sửa lại. Ha ha, nhưng em gái người Phi đó quả thật không tệ. Ta nghe người ta nói các nàng cái gì cũng biết làm.”
Thạch Chí Kiên nheo mắt: “Ngươi nghe người ta nói hay là tự mình trải nghiệm?”
Hồ Tuấn Tài vội khoát tay: “Oan cho ta quá. Ta thật sự nghe người ta nói mà.”
“Ta nói thị trường dành cho người giúp việc người Philippines rất lớn.” Thạch Chí Kiên đổi chủ đề: “Ngày nay, nhiều người vẫn ưa chuộng nữ nhân tóc búi giúp việc, nhưng không lâu nữa những cô giúp việc người Philippines này sẽ chiếm lĩnh thị trường việc làm.”