Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 279 - Chương 279. Môi Giới Lao Động

Chương 279. Môi giới lao động
Chương 279. Môi giới lao động

Thạch Chí Kiên không nói nhảm, những người giúp việc Philippines nổi lên trên thị trường việc làm ở Hồng Kông vào đầu những năm 1970. Vào thời điểm đó, nữ nhân tóc búi rất ít, những người giúp việc Philippines rất được người dân Hồng Kông ưa chuộng vì các nàng trung thực, chăm chỉ và biết tiếng Anh.

Đặc biệt một số người nổi tiếng Hồng Kông rất thích thuê những cô gái có làn da ngăm đen vào thời điểm này.

Ví dụ, ngôi sao nổi tiếng Tạ Nguyên là người rất ủng hộ người giúp việc Philipines. Hắn đã từng nói khi làm khách mời trên chuyên mục Trò chuyện Hương Giang: “Ta coi tất cả những người Philipines làm việc trong nhà như người thân của mình. Các nàng rất chăm chỉ. Ngay cả khi ta đi dự tiệc nửa đêm về và uống quá nhiều, các nàng cũng sẽ nấu cho ta món canh giải rượu trước khi ta đi ngủ.”

Do hiệu ứng ngôi sao, vào giữa những năm 1970, số lượng người giúp việc Philippines làm việc ở Hồng Kông đã tăng vọt từ 30.000 lên 130.000, tăng gấp bốn lần!

Đối với “tiên đoán” một cách chắc chắn của Thạch Chí Kiên, Hồ Tuấn Tài nửa tin nửa ngờ. Hắn chợt nhớ lại tình huống ở nhà của Trâu Văn Hoài. Hắn cảm thấy người Philippines thực sự dễ sử dụng, điều quan trọng nhất là các nàng rông cao ráo và khác biệt. Người giúp việc có thể nói được tiếng Anh, vậy thì chủ nhà chẳng phải sẽ cao cấp hơn sao?

Hồ Tuấn Tài đột nhiên nghĩ đến, trong trường hợp này tại sao không thành lập một công ty môi giới giúp việc người Philippines?

Tuyển người giúp việc ở Philippines, tìm gia đình tốt cho các nàng ở Hồng Kông, nhận tiền lại quả từ hai bên để ăn chênh lệch, đó không phải là một khoản lợi nhuận khổng lồ sao?

Hai mắt Hồ Tuấn Tài tỏa sáng, hô hấp trở nên dồn dập.

Hắn làm luật sư, rất am hiểu luật lao động và việc làm, tất nhiên hắn hiểu việc kinh doanh như vậy có dễ làm hay không.

“Có phải ngươi cảm thấy hứng thú đúng không? Muốn làm môi giới?” Thạch Chí Kiên bỗng nhiên lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của hắn.

Hồ Tuấn Tài ơ một tiếng, nhìn Thạch Chí Kiên, kinh ngạc hỏi: “Tại sao ngươi biết?”

Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Tâm tư của ngươi viết hết lên trên mặt kìa. Cười vừa hèn mọn, vừa gian trá.”

“Khụ khụ, ta…”

“Ta không có phê bình ngươi. Suy nghĩ rồi thì làm. Việc kinh doanh này tuy hơi nhỏ nhưng vẫn lãi rất cao. Ngươi có thể dùng tiền tiết kiệm của mình để thử xem!”

“Ngươi cũng đã trưởng thành, làm luật sư cũng không thể làm cả đời. Già rồi, ai mà thuê ngươi ra tòa tranh cãi chứ? Tốt hơn hết là có gì đó chèo chống cho mình khi về già.”

“Thạch tiên sinh, ta…”

“Cái gì cũng không cần nói. Ta ủng hộ ngươi mở công ty môi giới. Đương nhiên, ta chỉ ủng hộ về mặt tinh thần.”

Dã tâm của Thạch Chí Kiên bừng bừng. Mặc dù hắn biết được môi giới lao động có thể kiếm được tiền nhưng hắn vẫn không để vào mắt. Hồ Tuấn Tài theo hắn lâu như vậy, không có công cũng có lao. Lần này chỉ xem đối phương có nắm bắt được cơ hội hay không.

Có đôi khi, cơ hội đưa cho ngươi, ngươi không có can đảm để đọ sức thì cũng uổng phí mà thôi.

Lúc này Hồ Tuấn Tài đã có quyết định. Ta muốn kiếm tiền, ta muốn kiếm thật nhiều tiền.

Nghiến răng nghiến lợi, lúc này Hồ Tuấn Tài mới nhớ đến chính sự, vội hỏi Thạch Chí Kiên: “Thạch tiên sinh, bây giờ chúng ta đi đâu?”

Thạch Chí Kiên bước đến ô tô của mình, ngoài miệng nói: “Ngân hàng Viễn Đông.”

135 đường Thanh Sơn, Thuyên Loan.

Tòa nhà ngân hàng Viễn Đông.

Ban đầu, ngân hàng Viễn Đông chỉ là một ngân hàng nhỏ ở Thuyên Loan. Khi hoạt động kinh doanh phát triển, quy mô dần dần mở rộng, cuối cùng nó trở thành ngân hàng do người Trung Quốc sở hữu.

Khi cuộc khủng hoảng ngân hàng nổ ra ở Hồng Kông vào những năm 1960, ngân hàng Viễn Đông là một trong những ngân hàng phải hứng chịu số lượng rút tiền lớn và là ngân hàng duy nhất trong ngành ngân hàng Hồng Kông không đáp ứng được yêu cầu về tỷ lệ thanh khoản theo luật định của pháp lệnh ngân hàng.

Ngày 25/3, chi nhánh Aberdeen của ngân hàng Viễn Đông gặp sự cố tháo chạy. Cùng lúc đó, HSBC Hồng Kông tuyên bố hỗ trợ vô điều kiện cho ngân hàng Viễn Đông, giúp ngân hàng Viễn Đông vượt qua khó khăn.

Gần mười giờ, Thạch Chí Kiên và Hồ Tuấn Tài đến tòa nhà Viễn Đông.

Tòa nhà Viễn Đông cao mười lăm tầng, trông rất hoành tráng, là một tòa nhà mang tính bước ngoặt ở Hồng Kông trong thời đại này.

So với tòa nhà này, tòa nhà nơi công ty của Thạch Chí Kiên tọa lạc chẳng là gì cả.

Đi thang máy lên tầng 8 của tòa nhà, cũng là nơi đặt trụ sở của ngân hàng Viễn Đông.

Giống như nhiều công ty lớn, người Hồng Kông thời đại này thích đặt quầy lễ tân và thuê người làm nhân viên lễ tân.

Nhân viên ở quầy lễ tân là một nữ nhân thời trang với mái tóc gợn sóng, xức nước hoa Pháp, khiến Hồ Tuấn Tài đi theo Thạch Chí Kiên phải ra sức hít hít lỗ mũi.

Nữ nhân viên lễ tân hỏi Thạch Chí Kiên có cần nàng giúp gì không. Thạch Chí Kiên đáp lại hắn muốn gặp Khâu Đức Vượng tiên sinh.

Nữ nhân viên lễ tân lấy sổ ghi chép, hỏi Thạch Chí Kiên có lịch hẹn với Khâu tiên sinh hay không, Thạch Chí Kiên đáp không có.

Lần này Hồ Tuấn Tài thông minh hơn, vượt lên trước móc ra năm mươi tệ đặt dưới danh thiếp đưa tới, mỉm cười nói với nữ nhân viên lễ tân: “Làm phiền ngươi sắp xếp một chút.”

Nữ nhân viên lễ tân cau mày, tiếp nhận danh thiếp và năm mươi tệ.

Lúc này, Thạch Chí Kiên nói: “Ngươi nói cho Khâu tiên sinh biết, người kết thiện duyên đến.”

Nữ nhân viên lễ tân kinh ngạc nhìn Thạch Chí Kiên rồi nói: “Ngươi chờ cho một lát.” Nói xong, nàng xoay người mang theo làn gió thơm rời đi.

Hết chương 279.
Bình Luận (0)
Comment