Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 280 - Chương 280. Ngươi Không Cần Phải Bỏ Ra Năm Mươi Tệ

Chương 280. Ngươi không cần phải bỏ ra năm mươi tệ
Chương 280. Ngươi không cần phải bỏ ra năm mươi tệ

Hồ Tuấn Tài vội hỏi Thạch Chí Kiên: ‘Kết thiện duyên là có ý gì?”

“Ý là ngươi không cần phải bỏ ra năm mươi tệ.”

“Ơ?” Hồ Tuấn Tài ngẩn người.

Nữ nhân viên lễ tân một lần nữa quay về, nụ cười trên mặt vô cùng thân thiết: “Khâu tiên sinh đang ở văn phòng chờ các ngươi, mời các ngươi vào trong.”

Thạch Chí Kiên nói một tiếng: “Cảm ơn.”

Hồ Tuấn Tài ôm cặp công văn, đi theo đằng sau Thạch Chí Kiên. Hắn nhìn nữ nhân viên lễ tân, muốn lên tiếng hỏi năm mươi tệ mà hắn đưa vừa nãy.

Nữ nhân viên lễ tân lắc lắc tay với hắn, gương mặt hiện lên ý cười.

“Mẹ kiếp ngươi, đồ ngốc. Tự dưng mất năm mươi tệ.” Hồ Tuấn Tài gõ đầu mình một cái thật mạnh, trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng.

“Xin hỏi ngươi là Thạch Chí Kiên tiên sinh đúng không?”

Khi Thạch Chí Kiên bước đến cửa văn phòng tổng giám đốc, một nữ nhân mang giày cao gót vừa lúc từ bên trong cầm tài liệu bước ra.

“Đúng vậy, là ta.” Thạch Chí Kiên gật đầu với đối phương.

“Xin chào, ta là thư ký của Khâu tiên sinh, Khâu Gia Văn.”

Mỹ nữ chủ động đưa tay ra.

Thạch Chí Kiên bắt tay với nàng.

Hồ Tuấn Tài chỉ cảm thấy khuôn mặt của mỹ nữ giống như tranh vẽ, mũi ngọc tinh xảo, môi anh đào, mái tóc suôn dài, còn xinh đẹp hơn nữ nhân viên lễ tân bên ngoài, chủ yếu nhất là có khí chất. Nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn kiêu ngạo của nàng, người không biết còn tưởng rằng nàng không phải thư ký mà là công chúa.

Hồ Tuấn Tài thấy Khâu Gia Văn chủ động bắt tay với Thạch Chí Kiên, hắn vội chùi tay của mình vào quần áo, sau đó vươn tay, muốn bắt tay với Khâu Gia Văn.

Khâu Gia Văn nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, nói với Thạch Chí Kiên: “Ngươi chờ cho một lát.” Nói xong, nàng xoay người, bước đến quầy lễ tân nói với nữ nhân viên lễ tân: “Hoãn hành trình vào lúc 11h của Khâu tiên sinh lại một tiếng. Nếu có người hỏi, nói Khâu tiên sinh có khách quan trọng cần phải gặp.”

“Ta hiểu rồi, Khâu tiểu thư.” Nữ nhân viên lễ tân cung kính đáp lại Khâu Gia Văn.

Khâu Gia Văn lại giẫm trên giày cao gót quay lại, nhẹ gật đầu với Thạch Chí Kiên. Lúc này nàng đưa tay gõ nhẹ cửa phòng ba lần.

“Mời vào.” Giọng nói của Khâu Đức Vượng vang lên bên trong.

Khâu Gia Văn đẩy cửa phòng tổng giám đốc rồi mới dẫn Thạch Chí Kiên và Hồ Tuấn Tài vào trong.

Văn phòng rộng rãi, sáng sủa, đơn giản và trang nhã.

Bên trái là một giá sách lớn bằng gỗ gụ, bên phải là một chiếc máy hát tương đối cao cấp của thời đại này.

Trước mặt còn có một bức thư pháp hoành tráng treo trên tường với nội dung: Hậu đức tái vật!

Khi Khâu Gia Văn dẫn Thạch Chí Kiên bước vào, Khâu Đức Vượng đang cúi đầu ký giấy tờ. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thạch Chí Kiên, lập tức mỉm cười chỉ vào ghế sofa: “Người hữu duyên, mời ngồi.”

Rồi hắn lại dặn dò Khâu Gia Văn: “Thư ký Khâu, làm phiền ngươi giúp ta chuẩn bị ba tách café.” Bỗng nhiên hắn nhớ đến cái gì đó, lại quay sang hỏi Thạch Chí Kiên: “Ngươi thích uống café hay là uống trà?”

“Cái nào cũng được.” Thạch Chí Kiên nói, sau đó hắn tìm ghế sofa ngồi xuống.

Hồ Tuấn Tài cũng học theo Thạch Chí Kiên ngồi xuống ghế sofa, nhưng không dám ngồi trọn, chỉ ghé nửa cái mông.

“Khâu tiên sinh, hôm nay ta đến chủ yếu là cảm ơn ngươi đã rót cho ta một ly rượu tối hôm qua.”

Khi nói, biểu hiện của Thạch Chí Kiên vẫn rất ung dung, gương mặt ấm áp như gió xuân, giống như hắn thật sự cảm ơn hành động của Khâu Đức Vượng tối hôm qua.

Khâu Đức Vượng nheo mắt cười nhưng hai người đều biết cảm ơn cái gì. Rót rượu chỉ là lý do, Thạch Chí Kiên đến nhất định là có vụ làm ăn.

Khâu Đức Vượng khép lại giấy tờ đã ký xong, đậy nắp bút máy, lúc này hắn mới ngẩng đầu nhìn Thạch Chí Kiên, mỉm cười nói: “Một ly rượu thôi mà, Thạch tiên sinh tuổi trẻ tài cao như vậy, không cần suy nghĩ quá nhiều. Huống chi, tối hôm qua ta cũng có nói, ta chỉ muốn kết một mối thiện duyên với ngươi, không ngờ lại gặp mặt nhanh như vậy.”

“Khâu tiên sinh khách sáo quá, ngươi cứ gọi ta A Kiên là được.”

“A Kiên? Ha ha, xưng hô như vậy cũng thân thiết.” Khâu Đức Vượng dường như rất hài lòng, gương mặt từ đầu đến cuối đều nở nụ cười: “Không biết A Kiên ngươi hôm nay đến chỗ của ta có chuyện gì không?”

Không đợi Khâu Đức Vượng nói hết câu, Thạch Chí Kiên đã đứng lên: “Thật không dám giấu diếm, Khâu tiên sinh, hôm nay ta đến là có chuyện cần nhờ.”

Khâu Đức Vượng vừa định lên tiếng hỏi thăm, lúc này Khâu Gia Văn bưng ba tách café bước vào.

Thạch Chí Kiên vô cùng lịch sự mỉm cười với Khâu Gia Văn, biểu thị sự cảm ơn.

Khâu Gia Văn liếc nhìn hắn một cái, cũng nở nụ cười thật xán lạn.

“Thạch tiên sinh, mời uống café.” Khâu Gia Văn đưa một tách café nóng đến trước mặt Thạch Chí Kiên.

“Cảm ơn Khâu tiểu thư.” Thạch Chí Kiên nói một câu cảm ơn xong, hắn tiếp tục nói với Khâu Đức Vượng: “Khâu tiên sinh, chắc hẳn ngươi cũng biết chuyện xảy ra tối hôm qua, là do ta hồ đồ, uống rượu say dẫn đến chuyện lớn như vậy.”

“Bây giờ ta hại Thiệu tiên sinh còn không nói, ta còn đắc tội luôn cố vấn cấp cao Pergo tiên sinh. Điều quan trọng nhất là nó khiến dư luận truyền thông liên tục chỉ trích Thạch Giáp Vĩ, cấp trên lại càng sứt đầu mẻ trán về vấn đề này.”

Hết chương 280.
Bình Luận (0)
Comment