Thạch Chí Kiên cùng với Hồ Tuấn Tài rời khỏi tòa nhà Viễn Đông, hắn lấy gói thuốc từ trong túi áo ra, rút ra một điếu ngậm lên miệng.
Hồ Tuấn Tài vội móc diêm giúp hắn đốt thuốc.
Thạch Chí Kiên nheo mắt hút một hơi thuốc, sau đó ngửa mặt lên trời phun khói ra.
Bây giờ tiền mặt trong tay hắn mới có năm trăm nghìn. Diện tích có thể phát triển ở khu Thạch Giáp Vĩ lên đến một nghìn mẫu. So sánh với Nguyên Lãng mấy trăm nghìn là có thể lấy được năm trăm mẫu đất, giá cả của một nghìn mẫu này khẳng định cao hơn rất nhiều.
Bởi vì Nguyên Lãng thuộc khu vực Tân Giới, mà Tân Giới thuộc vùng nông thôn kém phát triển nhất ở Hồng Kông. Năm trăm mẫu đất là năm đó Trương Cửu Đỉnh lợi dụng “đinh quyền” mua lại với giá rẻ trong tay dân bản xứ.
Thạch Giáp Vĩ lại thuộc khu vực Cửu Long, giá đất trung bình cao hơn Tân Giới từ 20 đến 30%.
Nói cách khác, dựa theo tỷ lệ này, Thạch Chí Kiên muốn mua một nghìn mẫu đất ở Thạch Giáp Vĩ, tối thiểu hắn phải bỏ ra hai triệu đô la Hồng Kông.
Ngoài ra, hắn còn phải xây dựng nhà máy, mua dây chuyền sản xuất, tuyển công nhân, tất cả những việc này đều cần kinh phí để vận hành, tính sơ bộ thì ít nhất cũng phải một triệu rưỡi.
Bây giờ tài chính của Thạch Chí Kiên chỉ có năm trăm nghìn, vẫn còn thiếu ba triệu.
Dựa vào thực lực của Thạch Chí Kiên bây giờ, ba triệu có thể vay ở bất kỳ ngân hàng nào, nhưng lần này hắn nhất định phải vay ở ngân hàng Viễn Đông, tiền lãi sẽ do ngân hàng Viễn Đông thu lấy. Hai bên không nói thẳng nhưng đều là người biết chuyện. Khâu Đức Vượng giúp Thạch Chí Kiên giải quyết vấn đề thế chấp, Thạch Chí Kiên thông qua thế chấp để ngân hàng Viễn Đông kiếm lời.
Bây giờ, lợi nhuận ròng hàng tháng của nhà máy mì Nguyên Lãng là năm trăm nghìn đô la Hồng Kông, lợi nhuận ròng của nhà máy nước ngọt vịnh Thổ Qua hàng tháng là ba trăm nghìn, tương lai trả khoản vay ba triệu không hề áp lực chút nào.
Đối với điều này, Thạch Chí Kiên không hề lo lắng.
Thạch Chí Kiên chỉ lo lắng Khâu Đức Vượng có giúp hắn mua được mảnh đất ở Thạch Giáp Vĩ hay không mà thôi.
Mọi người đều biết, bất động sản Hồng Kông hiện đang trong thời kỳ suy thoái, toàn bộ hoạt động phát triển bất động sản đã đi vào bế tắc. Ngoài ra, Thạch Giáp Vĩ thuộc khu vực nhà ở công cộng, các công ty bất động sản muốn kiếm tiền sẽ không theo đuổi vùng đất này.
Vì thế, việc Thạch Chí Kiên đầu tư xây dựng nhà máy ở đây không phải là không thể, câu hỏi đặt ra là liệu cấp trên có cho hắn cơ hội này hay không.
Hết thảy đều là ẩn số, chỉ có thể chờ đợi.
…
Ba ngày sau, Thạch Chí Kiên nhận được tin tức, ngân hàng Viễn Đông hẹn hắn gặp mặt vào buổi tối tại nhà hàng phương Tây của khách sạn Dulish.
Tối hôm đó, Thạch Chí Kiên lái ô tô đến chỗ hẹn đúng 8 giờ.
Trong nhà hàng, Thạch Chí Kiên nhìn thấy nữ thư ký của Khâu Đức Vượng là Khâu Gia Văn tiểu thư đang ngồi chờ hắn.
Thạch Chí Kiên chỉnh lại áo vest của mình, thắt lại cà vạt rồi bước đến.
Nhìn thấy Thạch Chí Kiên, Khâu Gia Văn cũng không đứng dậy, chỉ lịch sự mỉm cười nói với hắn: “Thật ngại quá, Thạch tiên sinh, ban đầu ta hẹn ngươi gặp mặt ở đây chỉ uống tách café bàn chuyện cho vay, không ngờ bụng của ta hơi đói nên ta đã gọi một phần gan ngỗng của Pháp, ngươi có ngại khi ta ăn phần gan ngỗng siêu đắt này trước rồi bàn chuyện sau không?”
Thạch Chí Kiên kéo ghế ngồi xuống, tiện tay móc gói thuốc và diêm đặt lên trên bàn: “Ngươi cứ tùy ý.”
“Ngươi có muốn ăn gì không?”
“Ta không quen ăn cơm Tây.”
“Tiếc thật, cơm Tây rất ngon.”
Thạch Chí Kiên bình tĩnh bắt chéo chân, châm một điếu thuốc, im lặng hút thuốc, nhìn Khâu Gia Văn ăn hết phần gan ngỗng với vẻ vô cùng hài lòng.
Khâu Gia Văn ăn gan ngỗng xong, nàng dùng khăn ăn lau miệng, sau đó không ăn nữa, ngẩng đầu nói với Thạch Chí Kiên: “Khoản vay ba triệu của ngươi đã được duyệt. Ta có một tin vui khác muốn nói cho ngươi biết.”
Khâu Gia Văn một lần nữa dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng Thạch Chí Kiên, chờ hắn lên tiếng hỏi.
Đáng tiếc, Thạch Chí Kiên chỉ nhìn nàng, thái độ rất bình tĩnh.
Khâu Gia Văn không đạt được mục đích mà mình muốn, cảm giác có chút mất mát.
“Khâu tiên sinh đã giúp ngươi thương lượng xong việc mua lại mảnh đất. Cấp trên đồng ý cho ngươi xây dựng nhà máy ở đó. Ngươi phải trả hai triệu ba đô la Hồng Kông cho một nghìn mẫu đất, ngươi có ý kiến gì không?”
Mặc dù phát sinh ba trăm nghìn nhưng Thạch Chí Kiên vẫn có thể chấp nhận được, bởi vì hắn biết ba trăm nghìn đó 90% sẽ không được ghi vào.
“Cảm ơn tin tức tốt này của ngươi.” Thạch Chí Kiên mỉm cười, cúi người ném tàn thuốc vào trong gạt tàn.
“Ngươi đừng nên cao hứng quá sớm, vẫn còn một tin tức xấu mà ta chưa nói cho ngươi biết.” Khâu Gia Văn dừng lại một chút.
“Cố vấn cấp cao của cục cấp nước, Pergo tiên sinh không tiếp nhận lời xin lỗi của ngươi, nói hành vi của ngươi đã tổn hại danh dự của hắn, đồng thời tổn thương tinh thần của hắn.”
Thạch Chí Kiên giật mình, không ngờ lão người nước ngoài đó khó chơi như vậy.
Khâu Gia Văn nói tiếp: “Ngươi cũng biết, cho dù ngươi mua được mảnh đất kia với giá hai triệu ba, nhưng nếu cục cấp nước không chấp thuận cho ngươi sử dụng nước công nghiệp thì nhà máy của ngươi vẫn không được xây dựng.”
Khâu Gia Văn nói xong, ánh mắt đen nhìn thẳng Thạch Chí Kiên, khóe miệng hơi nhếch lên: “Vậy bây giờ ngươi muốn làm như thế nào?”