Khi Đại Kim Nha gọi tên Belletti, Thạch Chí Kiên hơi sửng sốt một chút, trong lòng tự nhủ sao mà trùng hợp như thế. Lúc này hắn đã có quyết định.
“Xin lỗi, là Belletti tiểu thư à? Ta thật sự không thể nhường đĩa nhạc này cho ngươi được.”
Belletti nghe xong, không khỏi nản lòng.
Thạch Chí Kiên nói: “Nhưng ta có thể mua về rồi tặng lại cho ngươi. Tạm thời làm quà gặp mặt đầu tiên.”
Nghe xong, Belletti vui mừng nói: “Cảm ơn ngươi, tiên sinh. Ngươi là một người tốt.”
Thạch Chí Kiên xin lỗi như một quý ông, rồi bắt đầu tìm Đại Kim Nha để trả tiền.
Đại Kim Nha ở bên kia nghe được rõ ràng Thạch Chí Kiên và nữ nhân con lai tranh nhau đĩa nhạc. Ban đầu, hắn có thể bán một đĩa với giá nhiều nhất là mười tệ, nhưng bây giờ có người tranh giành nó, nếu không tăng giá thì thật có lỗi quá.
Cho nên, khi Thạch Chí Kiên cầm đĩa nhạc đến tình tiền, Đại Kim Nha lập tức làm ra vẻ giống như phát hiện bảo bối, sờ vào đĩa nhạc The Beatles không buông tay: “Không ngờ đĩa nhạc mà ta thích lại được ngươi chọn trúng. Ta vốn không muốn bán nó.”
Thạch Chí Kiên là ai chứ. Hắn nhìn Đại Kim Nha nhe răng trợn mắt nói dối, lập tức nhận ra kỹ năng diễn xuất của người này quá tệ.
“Ngươi ra giá đi.” Thạch Chí Kiên sợ Đại Kim Nha nói ít, như vậy món nợ mà mỹ nữ con lai nợ hắn sẽ nhẹ hơn mấy phần, vì thế hắn cố tình nhắc nhở Đại Kim Nha: “Ta biết đĩa nhạc này không có phát hành nữa. Album của The Beatles còn khó mua ở nước ngoài nữa là. Nhưng dù sao đã là hàng hóa, hẳn cũng phải có giá cả của nó chứ.”
Đại Kim Nha biết cái quái gì về The Beatles, nhưng ngược lại hắn biết cách nâng giá.
“Tiên sinh, ngươi nói như vậy, làm sao ta có thể đưa ra một cái giá chứ. Dù sao ngươi cũng đã nói đây là một đĩa nhạc hiếm. Nếu không thì năm…”
Đại Kim Nha duỗi một bàn tay ra, đang định chào giá năm mươi, Thạch Chí Kiên đã giành nói trước: “Được, năm trăm thì năm trăm. Chúng ta một lời đã định.”
Đại Kim Nha choáng váng, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, cố gắng nặn ra nụ cười khổ nói với Thạch Chí Kiên: “Tiên sinh đúng là khôn khéo, ta thật sự không còn lời nào để nói.”
Mỹ nữ con lai Belletti nằm mơ cũng không ngờ một album của The Beatles sẽ có giá năm trăm đô la Hồng Kông.
Mặc dù nàng là thành viên trong gia đình của một quan chức chính phủ cấp cao nhưng cha của nàng quản giáo nàng rất nghiêm khắc, cho nên cuộc sống của nàng rất nhàm chán.
Cho dù năm đó nàng du học tại đại học Cambridge, nàng tiêu tiền cũng rất tiết kiệm.
Vì thế, khi Thạch Chí Kiên đưa cho nàng đĩa nhạc The Beatles đã được gói sẵn sàng, nàng có chút không biết làm sao, không biết nên nhận hay không nhận nữa.
Thạch Chí Kiên thấy Belletti do dự, hắn nhìn thẳng vào nàng, giọng điệu chân thành: “Belletti tiểu thư, ngươi đừng ngại. Trước đó ta cũng đã nói, ta sẽ tặng đĩa nhạc này cho ngươi. Cho nên ngươi cứ việc nhận lấy.”
“Nhưng cái này đắt quá.”
“Có đắt đến đâu cũng không bằng tấm lòng thành của ta đối với ngươi.”
“Tại sao ngươi lại làm như vậy?”
“Bởi vì ngươi là mỹ nữ.” Thạch Chí Kiên mỉm cười nói: “Có lẽ ta nói như vậy có chút lỗ mãng nhưng ta nói là thật lòng.”
Thạch Chí Kiên nói xong, một lần nữa nhìn vào mắt Belletti, nhìn nàng trọn vẹn ba giây.
Kiếp trước, Thạch Chí Kiên đã bỏ ra năm mươi xu tại quầy sách cũ để mua một bản chưa hoàn chỉnh của cuốn "Ba mươi sáu chiến lược tán gái”, trong đó có ghi, cứ nhìn chăm chú mỹ nữ ba giây. Nếu đối phương không phản cảm, ngươi có thể tiếp tục bước kế tiếp. Ngược lại hãy thong thả.
Hiển nhiên, Thạch Chí Kiên đẹp trai, còn có phong cách của một quý ông, nhiều ít cũng đã gây được ấn tượng tốt với Belletti. Vì vậy, khi bị Thạch Chí Kiên nhìn chằm chằm ba giây, nàng mỉm cười thẹn thùng, nhưng không trốn tránh.
Vì thế, Thạch Chí Kiên hành động như một quý ông, hai tay chắp sau lưng đi theo Belletti ra ngoài đường đón xe.
Đáng tiếc, thời đại này ở Hồng Kông có quá ít ô tô!
Người kéo xe nhìn Thạch Chí Kiên mặc vest phẳng phiu, còn Belletti là con lai, tránh còn không kịp, làm gì có chuyện đâm đầu vào.
Thạch Chí Kiên không còn cách nào khác đành phải dựa vào cái lưỡi sắc bén của mình để nói chuyện về nghệ thuật và cuộc sống với Belletti.
Hắn nhớ vừa nãy Belletti đã mua một cuốn sách về Edgar Allan Poe. Cho nên, hắn đã cùng với nàng bàn về cuốn sách.
Ông trời có mắt, kiếp trước Thạch Chí Kiên đã đọc rất nhiều bài phê bình về Edgar Allan Poe khi hắn còn học đại học, trong đó có nhiều bài đánh giá cao nhà tiên phong của thơ ca Mỹ, người sáng lập tiểu thuyết trinh thám và bậc thầy của tiểu thuyết Gothic.
Thạch Chí Kiên khen ngợi cuốn tiểu thuyết kinh dị "The Black Cat" của Edgar Allan Poe, tiểu thuyết trinh thám "The Golden Beetle”, còn nói The Raven là bài thơ mà hắn thích nhất.
Thạch Chí Kiên miệng lưỡi hùng hồn khiến Belletti phải nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ.