Suy cho cùng thì đã hơn năm mươi năm rồi, nhiều nghiên cứu của Edgar Allan Poe vẫn chưa được xuất bản. Là một người hâm mộ Edgar Allan Poe, Belletti cảm thấy mỗi lời Thạch Chí Kiên nói đều rất sắc sảo và chính xác, gần như nói hết những lời trong lòng nàng. Đột nhiên, hai mắt của nàng phát sáng, vô cùng khâm phục nhìn Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên không ngờ mình chỉ tùy tiện nói vài câu đã phát huy vượt quá mức bình thường, khiến cho hai mắt của mỹ nữ con lai lấp lánh ánh sao.
Thạch Chí Kiên nói đến miệng khô lưỡi khô. Hắn biết nam nữ trò chuyện, ngươi không thể cứ nói mãi, phải cho nhà gái có cơ hội biểu hiện. Cho nên, Thạch Chí Kiên chậm rãi hỏi Belletti chuyện liên quan đến nàng.
Qua lời kể của mỹ nữ con lai, Thạch Chí Kiên biết được nàng tốt nghiệp đại học Cambridge ở London, Anh, chuyên ngành quản lý kinh doanh. Lần này nàng đến Hồng Kông, một phần là nàng muốn thăm cha của mình là Pergo. Mẹ của nàng qua đời sớm, cha của nàng là người thân duy nhất của nàng. Mặt khác, nàng cũng muốn thử tìm cơ hội ở Hồng Kông để xem liệu mình có thể tìm được một công việc phù hợp hay không.
Thạch Chí Kiên không ngờ đối phương lại là sinh viên đứng đầu của một trường danh giá, không khỏi lau mắt mà nhìn mỹ nữ con lai. Muốn dáng người có dáng người, muốn nhan sắc có nhan sắc, lại còn chăm chỉ tiến tới như thế, nàng đơn giản là hình mẫu cho mọi nữ nhân.
Hai người trò chuyện một lúc lâu, trong lúc Thạch Chí Kiên đang định đến quán trà ven đường mua hai bát trà mía lau để làm trơn cổ họng, một chiếc xe Beetle bất ngờ lao về phía hai người.
Thạch Chí Kiên ngẩn ra, hoài nghi mình có nhìn nhầm hay không.
Lúc này…
“Cẩn thận…”
Thạch Chí Kiên quay người ôm lấy Belletti vào lòng, dùng cánh tay khỏe mạnh của mình ôm chặt lấy nàng, để nàng cảm nhận được nhịp tim đang đập mạnh của mình.
Cùng lúc đó, chiếc xe tông vào quán trà trước mặt hai người gây tai nạn.
Bà cụ bán nước lo lắng đến mức vỗ chân hét lên: “Chết ta rồi, sạp hàng của ta.”
Trong lúc Thạch Chí Kiên nghĩ rằng đã xảy ra tai nạn ô tô, hắn thấy cửa xe mở ra. Hai nam nhân bịt mặt cầm súng ngắn từ bên trong nhảy ra, bao vây Thạch Chí Kiên và Belletti.
“Giơ tay lên, không được nhúc nhích.”
Hai tên lưu manh cực kỳ hung hãn.
Thạch Chí Kiên lập tức giơ hai tay lên trước.
“Đưa nữ nhân kia lên xe.”
“Còn nam nhân thì sao?”
“Mang theo luôn.”
Thạch Chí Kiên đang định cho tay vào trong ngực nhưng hắn bị một khẩu súng chỉ vào trán.
“Ngươi làm cái gì vậy? Có phải ngươi muốn chết hay không?”
“Này, các ngươi đụng hư sạp hàng của bà cụ. Bà ấy thật đáng thương. Ta sẽ bồi thường tiền giùm cho các ngươi.” Nói xong, Thạch Chí Kiên móc ví da từ trong ngực ra, sau đó móc ra ba trăm đô la Hồng Kông ném xuống đất, ra hiệu bà cụ nhặt lên.
“Lên xe.”
Thạch Chí Kiên vừa vứt tiền xuống, hắn đã bị đẩy lên xe.
Không gian bên trong xe rất nhỏ, Thạch Chí Kiên và Belletti phải chen chúc với nhau. Hai tên cướp cầm súng, che vải đen, chỉ lộ ra hai mắt nhìn chằm chằm hai người.
Ô tô một lần nữa khởi động, nhanh như chớp rời đi.
Bà cụ bán nước lấy hết can đảm nhặt số tiền Thạch Chí Kiên ném xuống đất, trong lòng tự nhủ chàng thanh kia tốt biết bao nhiêu. Không biết hắn có xảy ra chuyện gì hay không…
…
Vù vù.
Trong xe xóc nảy.
Bởi vì không gian chật hẹp, Belletti nằm nghiêng trên người Thạch Chí Kiên, mặt hướng vào ngực hắn, trong hơi thở tràn ngập mùi hương nam tính của Thạch Chí Kiên, trái tim trong nháy mắt nhảy lên.
Thạch Chí Kiên rất thích xức nước hoa, Davidoff là thương hiệu mà hắn rất thích.
Belletti đè nén những cảm xúc và suy nghĩ ngày càng không thể kiểm soát trong đầu, hơi thở của Belletti rở nên có chút gấp gáp. Trời ơi, nàng chưa bao giờ ôm người khác giới như thế này, mặc dù mới gặp người đàn ông Trung Quốc này lần đầu tiên nhưng nàng đã tựa vào hắn. Nó mang lại cho nàng một cảm giác kỳ lạ, một cảm giác ấm áp và an toàn.
Thạch Chí Kiên đương nhiên không nghĩ đến mỹ nữ này lại có thể có nhiều suy nghĩ như vậy trong thời điểm nguy hiểm như thế này. Hắn ngạc nhiên khi nghe giọng nói của hai người đeo mặt nạ có chút quen tai.
Nửa tiếng sau, ô tô ngừng lại, hai người Thạch Chí Kiên bị hai người kia đẩy xuống xe.
Một lúc sau, một giọng nói rất quen thuộc, hống hách và thô ráp truyền vào tai hắn: “Mẹ kiếp, dặn các ngươi làm có chút chuyện mà các ngươi chậm như thế.”
Cùng lúc đó, một cây quải trượng nhẹ nhàng đập vào mông của Thạch Chí Kiên một cái: “Đẹp trai, ta thích.”
…
Chạng vạng tối!
Bến tàu Tây Cống, chung quanh là những ngọn đèn trên những con thuyền đánh cá.
Thấy trời đã tối, rất nhiều thuyền đánh cá thắp đèn dầu rồi treo lên mũi thuyền.
Một số gái đứng đường làm ăn trên sông nước mặc sườn xám xẻ tà cao đến hông, dựa vào mạn thuyền, miệng cắn hạt dưa, dùng ánh mắt như sắp chảy nước nhìn những công nhân bận rộn trên bến tàu.