Sườn xám lòe loẹt, những nữ nhân trang điểm đậm lộ ra đôi chân dài, khiến đám nam nhân vất vả kiếm sống liếm đôi môi khô khốc nhìn thẳng đằng trước, tính toán xem tiền trong túi có đủ để chơi một đêm nay hay không.
Lúc này, một hai hán tử hèn mọn tiến lên mời chào, còn nói giá cả vừa phải, già trẻ không phân. Có mấy người không chịu được sự dụ dỡ ỡm ờ đi theo. Lên thuyền, gái đứng đường vào phòng trước, nam nhân vào sau, lúc này rèm châu mới buông xuống.
Trong rất nhiều thuyền đánh cá có một chiếc thuyền không đáng chú ý, xen lẫn những chiếc thuyền đánh cá lớn.
Trên thuyền đánh cá, Thạch Chí Kiên cùng với Belletti bị ném vào một nơi chật hẹp.
Giọng nói thô kệch vang lên: “Mau trói hai người bọn hắn lại.”
“Lão đại, trói như thế nào?”
“Trói như thế nào còn cần ta dạy sao? Đương nhiên là hai người mặt đối mặt, miệng đối miệng, buộc chung một chỗ. Có như vậy, bọn hắn mới không có mấy động tác nhỏ, chúng ta sẽ an toàn.”
“Ta hiểu rồi, lão đại.”
Thạch Chí Kiên nghe được phương pháp trói có hại như vậy, hắn cảm thấy có mùi vị quen thuộc.
Rất nhanh, Thạch Chí Kiên và Belletti bị trói mặt đối mặt nhau.
Thạch Chí Kiên thì không sao. Dù sao hắn cũng là nam nhân.
Belletti thì rơi vào hoàn cảnh lúng túng.
Mặc dù nước Anh khá cởi mở nhưng nàng được nuôi dạy rất nghiêm khắc. Nàng thậm chí còn chưa có bạn trai khi đi học.
Cũng may hai bên bị bịt mắt. Bằng không, cả hai lại càng lúng túng hơn trong trường hợp này.
“Có ai không, trước tiên tháo khăn bịt mắt của nữ nhân kia ra.” Giọng nói thô kệch vang lên.
“Vâng, lão đại.”
“Đừng mà.” Belletti kêu lên sợ hãi.
“Tại sao lại đừng?” Giọng nói thô kệch hỏi.
“Các ngươi đang bắt cóc tống tiền. Ta biết, nếu tháo khăn bịt mắt, các ngươi sẽ giết con tin.”
“Giết cái đầu ngươi đấy. Ả con lai này, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi. Lão tử chỉ cần tiền không cần mạng.”
Lập tức Belletti được cởi khăn bịt mắt ra. Bởi vì bị bịt mắt thời gian quá dài, nàng không thể nhìn rõ mọi thứ ngay lập tức. Chờ đến khi ánh mắt thích ứng với ánh sáng chung quanh, nàng mới nhìn thấy rõ ràng có một người đang ngồi chính giữa đằng trước, bên cạnh có hai người đang đứng.
Người ngồi giữa trông uy nghiêm và hống hách, hai tay cầm gậy, khuôn mặt chữ Hán, miệng rộng và mũi sư tử.
Hai người còn lại vô cùng vạm vỡ, đang khoanh tay cười hì hì nhìn nàng.
“Lão đại, còn nam nhân kia thì sao?”
“Cái tên tiểu tử đẹp trai này bị mù. Chó cắn Lữ Động Tân, không nhận ra lòng tốt của người khác.” Nam nhân thô kệch nói: “Tháo khăn xuống luôn đi. Dù sao, hắn có mắt hay không có mắt thì cũng như vậy thôi.”
Thạch Chí Kiên trợn trắng mắt. Lúc này, hắn đã nhận ra thân phận của đối phương. Ngoại trừ tên khốn Hào cà thọt thì còn ai nữa chứ?
Rất nhanh, có người ra tay tháo khăn bịt mặt của hắn xuống.
Thạch Chí Kiên thích ứng với ánh sáng, nhìn thấy rõ cảnh vật chung quanh, đương nhiên còn có Hào cà thọt đại mã kim đao ngồi đằng trước.
Hào cà thọt không thèm nhìn hắn, hoàn toàn đắm chìm trong nhân vật đầu lĩnh băng cướp.
“Cướp tiên sinh, làm phiền các ngươi có thể mở trói cho chúng ta được không?” Belletti nhìn thấy khăn bịt mắt của Thạch Chí Kiên cũng đã được tháo xuống, nàng cảm thấy cảm giác đối mặt này không được tốt cho lắm.
“Không được, các ngươi bỏ chạy thì làm sao bây giờ?”
“Vậy các ngươi có thể đừng cột chúng ta như vậy hay không?” Belletti cảm thấy toàn thân nóng hổi, gương mặt đỏ thành quả táo, nhất là khoảng cách quá gần, Thạch Chí Kiên thỉnh thoảng lại thở vào mặt của nàng, khiến nàng ngượng ngùng vô cùng.
“Cũng không được. Cách trói mặt đối mặt này là quy củ của nghề chúng ta, gọi là băng dính.”
“Đúng vậy, phương pháp trói của chúng ta có rất nhiều chỗ tốt, có thể khiến các ngươi cảm nhận được lửa nóng trong sự sợ hãi, dẫn đến sự chú ý của các ngươi bị di chuyển. Như vậy, các ngươi sẽ không còn sợ hãi nữa.”
Thạch Chí Kiên mở to mắt. Người nói lời này là phụ tá đắc lực của Hào cà thọt, Đại Uy. Còn người thấp hơn Đại Uy là em trai của hắn Tế Uy.
Quả nhiên, Đại Uy vừa nói xong, Tế Uy đã lên tiếng:”"Ngoài ra, cách trói này còn có thể gia tăng giao lưu tình cảm giữa các ngươi. Các ngươi không phải bạn của nhau sao? Như vậy các ngươi có thể giao tiếp với nhau tốt hơn, cùng nhau vượt qua tất cả.”
Tế Uy nói xong, còn lén lút nháy mắt với Thạch Chí Kiên.
“Chúng ta không phải bạn, chúng ta vừa mới quen nhau không bao lâu.” Belletti lắc đầu.
“Cái gì? Các ngươi không phải bạn của nhau? Vậy thì nam này không dùng được nữa rồi, chi bằng giết cho xong.” Hào cà thọt nháy mắt với Đại Uy.
Đại Uy bước đến trước mặt Belletti, ngồi xổm xuống, hung ác nói: “Chúng ta biết ngươi tên là Belletti, cha của ngươi là Pergo. Mục tiêu của chúng ta lần này là ngươi. Nam nhân xui xẻo kia đã bị ngươi liên lụy mà chết.”
Nói xong, hắn móc một con dao nhọn lắc lư trước mặt Thạch Chí Kiên: “Tiểu tử, oan có đầu nợ có chủ. Chờ ngươi xuống địa ngục, ngươi nên nhớ người hại chết ngươi là nha đầu này.”