Nhìn ánh mắt chờ mong của Đầu To, còn có ánh mắt hiếu kỳ Nghê Khuông nhìn hắn, hắn đành phải cười nói: “Thật ngại quá, có thể là do ta lắm miệng. Thật ra ta sản xuất mì gói nước ngọt, không am hiểu quá nhiều về sáng tác. Bằng không, ta cũng không tìm lão Nghê ngươi viết kịch bản giùm.”
Nghê Khuông gật đầu, cảm thấy Thạch Chí Kiên nói rất có lý. Nếu đổi lại là hắn, hắn tuyệt đối không che giấu. Thậm chí hắn còn treo một cái đồng la trên cổ, sợ người khác không biết.
Đầu To thì khác, hắn nhìn ra được sự “thâm tàng bất lộ” của Thạch Chí Kiên. Đừng nói câu chuyện xuyên qua của Thạch Chí Kiên trước đó, ngay cả cái tên Sở Lưu Hương vừa rồi cũng khiến hắn tin vào suy đoán của mình.
“Thạch tiên sinh, à không, A Kiên.” Đầu To chủ động rút ngắn quan hệ với Thạch Chí Kiên: “Ngươi giúp ta một chút đi, hình dung ra nhân vật chính này.”
Thạch Chí Kiên thấy Đầu To thành khẩn như vậy, không nhịn được lập tức nói: “Cũng không cần phải hình dung. Sở Lưu Hương, Sở Hương soái lưu hương khắp nơi, đạo thần nửa đêm, nụ cười như hoa lan, ưu nhã, tỉnh táo, quả cảm. Hắn làm người phong lưu, phóng khoáng, túc trí đa mưu, thiện lương đa tình, nhất là khinh công cao tuyệt, trên đời không có người nào có thể đụng được đến hắn.”
Thạch Chí Kiên một hơi nói ra nội dung mà mình biết, khiến ánh mắt của Đầu To sáng như bóng đèn.
“Còn gì nữa không?” Đầu To gấp đến mức không thể chờ đợi.
“Còn nữa không?” Sự hiếu kỳ trong lòng Nghê Khuông tăng lên.
Nhân vật này rất tuyệt.
“Ngươi sắp xếp cho hắn một khuyết điểm, hắn có bệnh về mũi, phải thở bằng da. Từ đó mới giải thích được lý do vì sao hắn có khinh công tuyệt cao. Ngoài ra, ngươi sắp xếp cho hắn hai chiến hữu, cái gì là trái có phi nhạn, phải có thải điệp, tiếu ngạo giang hồ, tung hoành thiên hạ.”
Thạch Chí Kiên dưới sự “bức bách” của Đầu To, hắn không thể không “phác họa” một cách hoàn chỉnh về hình ảnh của Sở Lưu Hương.
Lúc này, Đầu To đã rơi vào trạng thái điên cuồng, nhìn chằm chằm Thạch Chí Kiên, ngay cả nước bọt cũng chảy ra.
Nghê Khuông lại càng nghẹn họng nhìn trân trối, nhìn chằm chằm Thạch Chí Kiên, giống như nhận biết hắn thêm một lần nữa.
Một lát sau.
Đầu To từ nhân vật trong tưởng tượng của mình giật mình tỉnh lại, gương mặt phấn khởi nhìn Thạch Chí Kiên: “Ta cảm ơn ngươi, A Kiên. Nói thật, có ngươi chỉ điểm, ta lập tức hiểu ra ngay.”
Thạch Chí Kiên không ngờ Đầu To lại kích động như vậy. Hắn có chút xấu hổ bưng tách trà lên nhấp một ngụm: “Thật ra đây là do lão Hùng ngươi xây dựng trước, chẳng qua ta chỉ thay ngươi nói ra mà thôi.”
“Ngươi quá khiêm tốn rồi.” Đầu To cảm thấy Thạch Chí Kiên chẳng những tài hoa hơn người mà còn có phẩm cách như vậy.
Ngay cả Nghê Khuông cũng không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên với Thạch Chí Kiên: “Ta khâm phục ngươi, tiểu tử. Ngươi rất có tài. Cũng may ngươi kinh doanh mì tôm, nước ngọt. Bằng không, nếu ngươi lăn lộn giới văn học, địa vị lão nhị của ta khó mà giữ được.”
Thạch Chí Kiên vội cúi đầu uống trà.
Hồ Tuấn Tài bên cạnh lại càng mở rộng tầm mắt với “tài hoa” của Thạch Chí Kiên.
Nhất là khi Hồ Tuấn Tài không có việc gì làm, hắn cũng tìm một số tiểu thuyết võ hiệp để giải trí, ngồi xổm trong nhà xí coi suốt một ngày. Vì thế, hắn có sự đánh giá nhất định đối với tiểu thuyết võ hiệp. Sở Lưu Hương vừa rồi sống động cực kỳ, chẳng khác nào người thật, không có gì là không được hài lòng cả.
Sau khi Đầu To cảm ơn Thạch Chí Kiên xong, hắn nói: “A Kiên, cho ta mặt dày hỏi một câu, những gì mà ngươi vừa nói về nhân vật, cộng thêm cái tên Sở Lưu Hương, ngươi có thể cho ta sử dụng hay không? Ta muốn ghi vào trong truyện của mình.”
Hắn sợ Thạch Chí Kiên không đồng ý. Dù sao tất cả mọi người đều biết, những chuyện này đối với tiểu thuyết gia võ hiệp có ý nghĩa như thế nào.
Cho nên, Đầu To vội vàng nói tiếp: “Đương nhiên ta sẽ không để cho ngươi thiệt thòi. Ngươi có điều kiện gì thì cứ việc nói ra.”
Ban đầu, Thạch Chí Kiên muốn hào phóng để Đầu To tùy ý sử dụng những ý tưởng đó. Dù sao chúng vốn là của đối phương mà.
Nhưng nghĩ lại, hắn nói: “Thật ra ta chỉ có hai yêu cầu nho nhỏ.”
“Ngươi cứ nói.” Đầu To vui mừng nói. Bây giờ hắn chỉ sợ Thạch Chí Kiên không đưa ra điều kiện mà thôi.
“Thứ nhất, ta có quen một người bạn, là diễn viên. Sau này, nếu bộ truyện này của ngươi nổi tiếng, được quay thành phim truyền hình hoặc điện ảnh, ngươi có thể cân nhắc đến việc mời hắn đóng vai Sở Lưu Hương hay không?”
“Được.” Đầu To trả lời rất sảng khoái.
“Điều kiện còn lại là…” Thạch Chí Kiên gãi mũi, giọng điệu hơi có chút xấu hổ: “Các ngươi cũng biết ta sản xuất mì tôm, nước ngọt, không biết khi ngươi viết truyện có thể quảng cáo một chút hay không?”
“Yêu cầu của ta không cao, chỉ một câu thôi. Sở Hương soái đề cử, mì tôm nước ngọt Thạch sư phụ rất tuyệt vời!”