Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 299 - Chương 299. Gừng Càng Già Càng Cay

Chương 299. Gừng càng già càng cay
Chương 299. Gừng càng già càng cay

Nghê Khuông bưng ly rượu lên nhấp một ngụm: “Thạch tiên sinh, mặc dù ngươi rất có thành ý. Câu chuyện mà ngươi kể cũng rất sâu sắc, động lòng người. Đồng thời… ừm, cũng rất sáng tạo. Nhưng bây giờ ta đang có việc cần làm. Ta đang viết chuyên mục Wesley cho Minh Báo.”

“Mười nghìn, được không?”

“Đây không phải là vấn đề tiền bạc. Ta còn viết kịch bản cho Thiệu thị.”

“Mười lăm nghìn.” Thạch Chí Kiên biết hiện tại Nghê Khuông bán một kịch bản nhiều nhất cũng chỉ mười nghìn. Bây giờ hắn trả thêm năm nghìn là nhiều lắm rồi.

“Ta nói đây không phải vấn đề tiền bạc. Ta và lão Tra là bạn, là anh em. Ta không thể bỏ chuyên mục đang viết mà chạy đến viết kịch bản cho ngươi.”

“Ta hiểu mối quan hệ giữa ngươi và Tra tiên sinh rất thân, còn thân hơn cả anh em ruột thịt. Không sao, ta trả thêm tiền.”

“Cáo gì?” Nghê Khuông làm ra vẻ bị xúc phạm, giống như một giây sau là sẽ nổ tung.

Thạch Chí Kiên bưng ly rượu lên, đặt tay lên vai Nghê Khuông: “Tục ngữ có nói, tiền tài như tay chân, anh em như quần áo. Anh em là thứ để bán. Không bán thì làm sao biết anh em đáng giá bao nhiêu?”

“Ta và Nghê tiên sinh ngươi mới quen đã thân, ta đồng ý bỏ ra ba chục nghìn để mua lại danh phận anh em của ngươi và Tra tiên sinh. Thế nào, ngươi có định suy nghĩ lại không?”

Nghê Khuông có chút không phản ứng kịp. Tiền tài như tay chân, anh em như quần áo? Dường như có chỗ nào đó không đúng. Còn có ba chục nghìn, gấp ba lần tiền nhuận bút của hắn, có nên làm hay không?

“Thật ra con người của ta không quá coi trọng tiền bạc, nhưng cân nhắc đến mức độ đặc sắc của câu chuyện mà ngươi vừa kể, còn có thành ý của ngươi. Người anh em này, ta nhận. Nào, cạn ly.” Nghê Khuông bưng ly rượu lên.

Đám người Đầu To cũng vội bưng ly rượu lên, nhìn Thạch Chí Kiên và Nghê Khuông uống một hơi cạn sạch, trong lòng không khỏi cảm thán. Gừng càng già càng cay, một ly rượu có giá ba chục nghìn.

Nghê Khuông mặc kệ nhiều như vậy, dùng mu bàn tay lau miệng một cái, tư thái phóng khoáng nói với Thạch Chí Kiên: “Ba ngày sau ngươi đến nhận hàng.”

Không khí trên bàn ăn tối nay đặc biệt hài hòa.

Nghê Khuông và Đầu To đều là song hoa hồng côn trong giới văn học Hồng Kông, địa vị gần bằng với lão đại Minh Báo Kim Dung.

Bọn hắn xuất khẩu thành thơ, có vô số câu chuyện thú vị. Đối với một số điển cố xã luận lại càng hạ bút thành văn.

Tuy nhiên, điều khiến hai người bọn hắn kinh ngạc chính là Thạch Chí Kiên tuổi còn trẻ nhưng kiến thức lại sâu không thấy đáy. Dù là văn học, lịch sử, triết học hay kinh tế quốc tế, tàu con thoi đều có thể nói chuyện một cách hợp lý và có căn cứ, khiến ba người thoải mái trò chuyện về cuộc sống, trực tiếp từ Hương Giang đến đảo Formosa.

Lúc này, Nghê Khuông và Đầu To khâm phục Thạch Chí Kiên không thôi. Bọn hắn cho rằng khi mình bằng tuổi Thạch Chí Kiên cũng không có hiểu biết nhiều như vậy.

Mục tiêu của Thạch Chí Kiên từ Nghê Khuông chuyển sang Đầu To.

Là một cặn bã nam ái tài như khát nước, Thạch Chí Kiên vẫn luôn nhớ đến việc giúp Trịnh Thiệu Thu quay một bộ phim truyền hình, cũng không thể suốt ngày để hắn quay quảng cáo. Bộ phim Sở Lưu Hương của Đầu To vừa lúc thích hợp với Trịnh Thiệu Thu.

Thạch Chí Kiên lập tức thử thăm dò Đầu To: “Hùng tiên sinh, ta biết Nghê tiên sinh thay mặt Minh Báo hứa hẹn vụ bản thảo Tuyệt Đại Song Kiêu của ngươi. Tuy nhiên, bây giờ ngươi cũng đã viết xong bộ truyện đó, không biết gần đây ngươi có dự định viết bộ truyện nào mới hay không?”

Đầu To khẽ giật mình: “Gần đây ta đang nghĩ đến việc viết một bộ truyện. Tên của nhân vật chính của truyện cũng đã nghĩ ra luôn, là Sở Liên Hương.”

“Ồ, Sở Liên Hương, không phải là Sở Lưu Hương sao?”

“Sao?”

Ánh mắt Đầu To sáng lên. Hắn đặt tên cho nhân vật chính trong truyện là Sở Liên Hương, có ý là khắp nơi thương tiếc mỹ nữ, nhưng cái tên Sở Lưu Hương của Thạch Chí Kiên đã trực tiếp nghiền tên của hắn thành cặn bã.

“Sở Lưu Hương, lưu hương khắp nơi. Thạch tiên sinh quả nhiên tài cao.” Đầu To hưng phấn giơ ngón tay cái lên với Thạch Chí Kiên.

Nghê Khuông ở bên cạnh vừa xỉa răng vừa nói: “Sở Lưu Hương? Cái tên này quả thật dễ nghe hơn nhiều so với Sở Liên Hương của ngươi.”

Đầu To càng thêm kích động, hai mắt sáng bừng nhìn Thạch Chí Kiên: “Thạch tiên sinh, ngươi còn có đề nghị gì hay ho nữa không? Ta đã lên ý tưởng viết bộ truyện này lâu lắm rồi nhưng vẫn chưa thể viết. Ngươi giúp ta một tay thử xem.”

Sau khi Đầu To đăng truyện Tuyệt Đại Song Kiêu xong, hắn đã bắt đầu lên kế hoạch viết bộ truyện Tân Thiết Huyết Truyền Kỳ, chuẩn bị viết về câu chuyện của đồ đệ Thiết Trung Đường, nhưng nghĩ đến nghĩ lui, cảm thấy đề tài không đủ mới lạ, nhân vật không đủ sinh động, đến mức đầu óc của hắn giống như bị bế tắc, khó mà suy nghĩ được gì.

Không ngờ tối nay nhận lời mời đến đây uống rượu, lại gặp phải cao nhân Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên không nghĩ đến chỉ một câu tùy ý của mình lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, muốn thu miệng cũng đã muộn.

Hết chương 299.
Bình Luận (0)
Comment