Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 298 - Chương 298. Chuyện Xưa

Chương 298. Chuyện xưa
Chương 298. Chuyện xưa

Đầu To mỉm cười. Bình thường hắn không thích ngồi chung bàn với người lạ, trừ phi đối phương hợp khẩu vị của hắn. Bây giờ Thạch Chí Kiên rất hợp khẩu vị của hắn, uống rượu lại sảng khoái, tính cách không khác gì người giang hồ bao nhiêu.

Hai ly rượu vào bụng.

Tửu phẩm nhìn nhân phẩm.

Tối thiểu nhất Thạch Chí Kiên đã được Nghê Khuông và Đầu To coi trọng.

“Đồng hương, tất cả mọi người đều là người trưởng thành. Ngươi sẽ không vô duyên vô cớ mời ta uống rượu Tây đắt tiền như vậy. Ngươi có chuyện gì thì cứ nói. Có một điều, vay tiền thì không nhé. Rủ ta đầu tư chung thì cũng miễn đi.” Nghê Khuông rất thông minh chặn đường Thạch Chí Kiên trước.

“Nghê tiên sinh hiểu lầm rồi. Sở dĩ ta tìm ngươi là vì ta ngưỡng mộ tên tuổi của ngươi từ lâu.”

Nghê Khuông đắc ý, nhịn không được liếc mắt nhìn Đầu To: “Cũng không còn cách nào lão Hùng à, người có tiếng chính là như vậy đấy. Đi đâu cũng được người ta nhận ra. Đây là hậu quả do tiếng tăm liên lụy, muốn uống rượu một mình với ngươi cũng không được.”Thạch Chí Kiên nói: “Cho nên ta muốn mời ngươi làm thương thủ giùm ta.”

Phốc. Nghê Khuông đang uống rượu chợt sặc một tiếng, ho khan. Hắn đã đoán rất nhiều khả năng, biết Thạch Chí Kiên nhất định có việc cần nhờ, nhưng không ngờ đối phương lại muốn mời hắn làm thương thủ. Vấn đề là vừa nãy hắn còn hiên ngang lẫm liệt phê bình hành vi này.

“Thật ngại quá, ta đã không làm thương thủ nhiều năm rồi.” Nghê Khuông đường đường chính chính nói: “Bây giờ ta viết chuyên mục cho rất nhiều tờ báo, không thiếu tiền.”

“Đạo diễn Trương Triệt giới thiệu với ta. Hắn nói Độc Tí Đao là do ngươi viết.”

“Ơ, tại sao ngươi lại quen với Trương Triệt?”

“Ta và bộ phim Độc Tí Đao có chút liên quan với nhau.”

Nghê Khuông ngẩn người, dường như nghĩ đến điều gì đó, vội chỉ vào Thạch Chí Kiên: “Chẳng lẽ ngươi chính là…”

Nghê Khuông cũng biết việc Độc Tí Đao bị người ta mua đứt, chỉ là không ngờ người mua lại là người trẻ tuổi trước mắt.

Thạch Chí Kiên thấy hắn đã nhận ra, vội mỉm cười.

Hai người Đầu To bên cạnh nhìn bọn hắn, cảm thấy hai người này đang chơi trò bí hiểm.

Nghê Khuông gật đầu với Thạch Chí Kiên. Nói đến, sau khi Độc Tí Đao được Thạch Chí Kiên mua đứt, bản thân Nghê Khuông cũng là người được lợi. Với tư cách là một nhà biên kịch, hiện tại hắn đã nhận rất nhiều công việc, kịch bản cũng từ tám chín nghìn tăng lên mười nghìn.

“Bây giờ Nghê tiên sinh có hứng thú nghe câu chuyện xưa của ta không?” Thạch Chí Kiên mỉm cười, bưng ly rượu lên ra hiệu một chút. Lúc này, hắn mới chậm rãi thuật lại nội dung của bộ phim Thần Thoại.

Ban đầu, Nghê Khuông không quan tâm cho lắm.

Đầu To cũng lịch sự lắng nghe.

Người đại diện bên cạnh thì ngáp một cái.

Đám tiếp viên thì hi hi ha ha cười nói.

Nhưng dần dần, khi câu chuyện của Thạch Chí Kiên phát triển, đặc biệt là khi yếu tố “du hành thời gian” được đưa vào, ngay lập tức có những phản ứng khác nhau.

Ánh mắt Nghê Khuông sáng lên.

Mặt Đầu To thì giật giật.

Người đại diện thì có nét mặt không thể tưởng tượng nổi.

Ngay cả đám tiếp viên cũng ngừng bàn tán, bắt đầu nâng má chăm chú lắng nghe.

Thạch Chí Kiên kể tiếp.

Hắn vốn đã có tài hùng biện. Lúc này, hắn thêm mắm thêm muối kể lại một câu chuyện tình ngàn năm thấm thía và hoành tráng, khiến tất cả mọi người ngay lập tức bị sốc.

Phải biết rằng thế giới văn học thời đại này chưa bao giờ có chuyện “du hành thời gian” hay “nghìn năm chờ đợi”. Nếu có thì cũng chỉ có kiểu Bạch nương tử mà thôi. Vì thế, chủ đề xuyên qua do Thạch Chí Kiên tiên phong có thể nói là một kỳ tích mang tính thời đại.

Một lát sau.

Thạch Chí Kiên thở ra một hơi, cuối cùng cũng kể xong câu chuyện của bộ phim Thần Thoại. Miệng của hắn khô khốc, muốn cầm tách trà lên nhấp một ngụm, hắn chợt phát hiện đám người Nghê Khuông đang ngẩn người nhìn hắn, dường như đang chờ hắn kể tiếp.

Đột nhiên Thạch Chí Kiên cảm thấy hắn giống như một người nói chuyện, đồng thời hiệu quả còn rất tốt.

“Kể xong rồi à?”

“Câu chuyện này rất sâu sắc.”

“Chuyện xưa của ngươi…” Nghê Khuông không biết nên hình dung như thế nào. Hắn luôn tự coi mình là người rất giàu trí tưởng tượng, thậm chí còn viết một số tiểu thuyết khoa học viễn tưởng trong chuyên mục của mình. Tuy nhiên, so với câu chuyện của Thạch Chí Kiến, chúng thực ra vẫn còn kém lắm.

“Bên phía Tây An có tượng binh mã sao?”

“Những gì ghi lại bên trong sử ký đều là thật sao?”

“Tần Thủy Hoàng thật sự có cung điện dưới đất, còn có thuốc trường sinh bất lão?”

Những câu hỏi được đặt ra liên tiếp khiến Thạch Chí Kiên chỉ có thể trả lời: “Đây là sáng tác nghệ thuật. Nếu có sự giống nhau thì cũng là trùng hợp mà thôi.”

“Nhưng chúng quá thật đi.”

“Đúng vậy, thiếu chút nữa ta đã tin.”

“Được rồi, chúng ta nên trở về chủ đề chính. Nghê tiên sinh, ngươi xem có thể giúp ta viết được kịch bản này không? Ngươi cứ tùy ý ra giá.” Thạch Chí Kiên một lần nữa quay về chủ đề chính, nhìn thẳng vào Nghê Khuông.

Hết chương 298.
Bình Luận (0)
Comment