Đầu To nghe Nghê Khuông mắng to nhưng lại cảm thấy rất vui: “Lúc đó ta đang thiếu tiền, không có tiền mua rượu thì làm sao viết được bản thảo. Cho nên, Danh Kiếm Phong Lưu chỉ có thể mời Khoái Thương Thủ viết thay mà thôi.”
“Tình huống này của ngươi thật sự không tốt. Một khi đã viết thay, rất dễ hình thành quán tính. Đến lúc đó, trong đầu của ngươi chỉ muốn kiếm tiền nhanh, rất khó có được một tác phẩm hay.” Nghê Khuông nghiêm túc phê bình Đầu To, lại quên mất mình đã từng viết thay cho lão đại Kim Dung, thậm chí còn coi đây là vinh.
“Đúng rồi lão Hùng, bây giờ tiền thù lao của ngươi là bao nhiêu? Có cao hơn ta không? Nếu cao hơn, ta sẽ tăng giá. Tốt xấu gì tên tuổi phí thù lao cao nhất của ta cũng không thể bị ngươi đoạt mất.”
Đầu To ngượng ngùng nói: “Bây giờ một nghìn chữ ta kiếm được 30 tệ.”
“Lợi hại, lão Hùng.” Gương mặt Nghê Khuông hiện lên một chữ phục rất lớn: “Ta nhớ lại hồi mới ra mắt, ta viết tiểu thuyết “Chôn sống” cho một tờ báo, lúc đó ta chỉ kiếm được 90 tệ cho 13.000 chữ! Bây giờ chớp mắt, mười năm sau, tiền bản thảo của ta chỉ tăng gấp sáu lần, 35 tệ cho một nghìn chữ!”
“Vẫn là ngươi lợi hại, mười năm đã gấp sáu lần. Bây giờ ngươi nhiều hơn ta những năm tệ cho một nghìn chữ.” Đầu To kính nể nói một câu.
Nghê Khuông vui vẻ như một đứa trẻ, cảm thấy tiền nhuận bút của mình nhiều hơn Đầu To chính là một sự thắng lợi. Hắn không biết tiền thù lao mà Đầu To nói chỉ là con số đại khái. Bởi vì rất nhiều tờ báo hoặc nhà xuất bản ở đảo Formosa sẽ ra giá rất cao. Có đôi khi, chỉ cần một mở đầu của một quyển sách, hắn đã có thể kiếm được mấy chục nghìn, còn cao hơn cả Nghê Khuông.
“Lão Hùng, ngươi nhất định phải tiết chế lại. Cho dù đối phương có trả nhiều tiền, có thể từ chối thì cứ từ chối. Chúng ta dù sao cũng là người có học, là văn nhân, phải có sự theo đuổi nghệ thuật.” Nghê Khuông cảm thấy cần phải phổ cập lý tưởng sáng tác cho Đầu To.
Phốc. Đại diện của Đầu To không nhịn được bật cười.
“Này, ngươi cười cái gì? Chẳng lẽ ta nói sai?” Nghê Khuông bất mãn thái độ của người đại diện. “Ta và lão đại của ngươi nói chuyện, ngươi cũng dám chế giễu ta?”
“Không phải, Nghê tiên sinh. Ta chỉ cảm thấy bội phục ngươi cực kỳ.”
“Nhưng tại sao ta lại không nhìn thấy một chút bội phục nào của ngươi nhỉ?”
“A, cái này…”
“Ngươi cứ từ từ mà suy nghĩ, ta chờ câu trả lời của ngươi. Thật ngại quá, lão Hùng, ta muốn đi vệ sinh một chút. Lát nữa ta sẽ uống tiếp với ngươi. Đêm nay chúng ta không say không về.”
Nghê Khuông nói xong, lập tức buông hai mỹ nữ đang ôm trong tay ra, ngậm một điếu thuốc rồi lung lay bước ra ngoài.
Bước ra khỏi cửa, Nghê Khuông kéo đũng quần. Vừa rồi hắn uống hơi nhiều. Không ngờ tối nay hắn gặp được cao thủ uống rượu, hắn thiếu chút nữa đã không đứng vững.
Không được, nhất định phải đi xả mới được. Đợi lát nữa ta sẽ giải quyết hắn.
Nghê Khuông nghĩ đến đây, hắn vừa hát khẽ vừa ôm cái bụng căng cứng đến nhà vệ sinh.
Nghê Khuông vừa mới đến trước cửa phòng của Thạch Chí Kiên, cánh cửa phòng đã bị người ta mở ra.
Thạch Chí Kiên nhô đầu ra, nói với Nghê Khuông: “Nghê tiên sinh, xin dừng bước.”
Nghê Khuông miệng ngậm điếu thuốc nhìn Thạch Chí Kiên. Không quen biết, vì thế hắn nheo mắt hỏi: “Nông biết ta?”
Người Ninh Ba?
Người Thượng Hải?
Thạch Chí Kiên lập tức lên tiếng: “A lạp người Thượng Hải, là đồng hương với Nghê tiên sinh.”
“Cái gì, đồng hương?” Nghê Khuông nhìn Thạch Chí Kiên: “Ngươi không phải đang gạt ta chứ? Ta đến Hồng Kông lâu như vậy, rất ít khi gặp đồng hương xấu như ngươi. Đa số đều đẹp trai giống như ta.”
Thạch Chí Kiên biết hắn đang nói đùa: “Anh đẹp trai, ta muốn mời ngươi uống một ly, có được hay không?”
Nghê Khuông mỉm cười: “Ta không quen uống loại rượu kém chất lượng. Cấp bậc thấp nhất cũng phải là Remy Martin XO.”
“Không sao, ta mời ngươi.”
“Nhưng ta còn có hai người bạn nữa.”
“Ta mời chung luôn.”
“Chúng ta còn có mỹ nữ tiếp khách.”
“Ta tính tiền.”
“Vậy thì tốt. Người chờ một lát.” Nghê Khuông không đi tiểu nữa, vội vàng quay lại phòng của mình, nói vào bên trong: “Lão Hùng, chúng ta may mắn thật, gặp được một kẻ ngốc.”
…
Trong phòng của Thạch Chí Kiên bây giờ đầy ắp người. Ngoại trừ Nghê Khuông và hai nữ tiếp viên, còn có Đầu To, người đại diện và bốn tiếp viên của hai người.
Nghê Khuông biến nơi này thành sân bãi của mình, không khách sáo gọi bốn chai Remy Martin, lại gọi thêm vài món ăn. Lúc này hắn mới quay sang nhìn Thạch Chí Kiên: “Thật ngại quá, đồng hương. Lần đầu tiên gặp mặt đã tiêu tiền của ngươi như vậy, lương tâm khó có thể bình an. Đợi lát nữa tính tiền ngươi nói với ta một câu. Ta và ngươi đi đối chiếu lại thực đơn. Khách sạn này thích nhất là tính sai giá thức ăn.”
“Nghê tiên sinh có lòng rồi.”
“Không cần cảm ơn ta, ngươi mời khách mà.” Nghê Khuông nói xong, lại bắt đầu giới thiệu Đầu To cho Thạch Chí Kiên biết: “Đồng hương, đây là Hùng tiên sinh đến từ đảo Formosa, cũng giống như ta, chuyên viết truyện.”
Đầu To khách sáo bưng ly rượu lên, nói với Thạch Chí Kiên: “Chê cười rồi, nói trắng ra là bán chữ mà sống. Lần đầu gặp mặt, ta xin uống trước rồi nói.” Nói xong, hắn ngửa cổ uống một hơi cạn sạch ly rượu tây vào bụng, mặt không đổi sắc hơi thở không gấp lật úp cái ly.