Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 296 - Chương 296. Khoái Thương Thủ Giới Văn Đàn

Chương 296. Khoái Thương Thủ giới văn đàn
Chương 296. Khoái Thương Thủ giới văn đàn

Thạch Chí Kiên là người coi trọng chữ tín. Bây giờ sự việc ở nhà máy Thạch Giáp Vĩ đã được giải quyết, tâm trí của hắn đổ dồn vào việc viết kịch bản cho Trâu Văn Hoài.

Đối với Thạch Chí Kiên mà nói, vụ cá cược với Trâu Văn Hoài có ý nghĩa rất lớn, nó không chỉ đẩy nhanh việc đối phương nhanh chóng rời khỏi Thiệu thị mà còn giúp đỡ công ty Thần Thoại đạt được sự độc lập trước công chúng.

Hiện tại chỉ có một số phương tiện giải trí ở Hồng Kông, bao gồm báo chí, đài phát thanh và phim ảnh.

Ngày nay, ít người đọc báo vì tỷ lệ biết chữ chưa cao. Ít người xem tivi bởi vì đài truyền hình thu phí quá đắt. Một tháng 25 tệ đã chặn đa số người ngoài cửa.

Vé xem phim chỉ có giá 5 nhân dân tệ là giá cả phải chăng và đơn giản nhất.

Cả nhà quây quần cùng nhau xem phim, những cặp đôi yêu nhau lại càng thích xem phim. Để xem đáng đồng tiền bát gạo, bọn hắn thậm chí còn xem cả quảng cáo chèn trong phim cũng như các nhà tài trợ đầu phim và cuối phim.

Cho nên, Thạch Chí Kiên quyết định, nếu Trâu Văn Hoài đủ dã tâm, hắn sẽ giúp đỡ đối phương thành lập công ty Gia Hòa, để Gia Hòa trở thành bộ phận tuyên truyền của công ty Thần Thoại.

Nghĩ thì hay lắm nhưng hành động lại rất khó khăn, nhất là mấy chuyện viết kịch bản chuyên nghiệp này.

Kiếp trước, Thạch Chí Kiên là một nhà khoa học và kỹ thuật xuất sắc. Hắn đạo mấy bản nhạc lừa Nhiếp Vịnh Đàn thì được.

Nhưng bảo hắn viết hẳn một kịch bản phim như Thần Thoại thì làm khó hắn quá rồi.

Vừa cầm bút lên, hắn đã phải cắn nát cán bút.

Mặc dù trong đầu hắn tràn ngập những câu chuyện và đoạn phim của bộ phim này ở kiếp trước nhưng hắn vẫn không thể viết được một câu chuyện hoàn chỉnh. Dù có viết ra cũng không có hương vị giống nhau.

Lúc này Thạch Chí Kiên mới hiểu ra được mình đã chủ quan như thế nào.

Khác nghề như cách núi.

Mặc dù hắn có kiến thức hơn người khác tới năm mươi năm nhưng hắn vẫn là một tên ngốc khi viết kịch bản.

Nếu hắn đã ngốc, vậy thì tìm người thông minh thôi.

Thạch Chí Kiên trước tiên nhắm ngay đệ nhất Khoái Thương Thủ giới văn đàn Hương Giang Nghê Khuông.

Nghe nói Nghê Khuông có ba cái nhanh, viết nhanh, uống rượu nhanh, còn có tán gái nhanh.

Thạch Chí Kiên hoàn toàn không có hứng thú với hai cái nhanh sau của Nghê Khuông. Hiện tại, hắn đang vội “giao hàng” cho Trâu Văn Hoài, cho nên hắn chỉ có thể tìm Nghê Khuông giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ viết kịch bản.

Nghê Khuông thích uống rượu, thường xuyên gọi bạn bè đến khách sạn Phong Lâm Các nổi tiếng nhất Hồng Kông.

Khách sạn này rất nổi tiếng. Cái tên này sẽ được sử dụng trong nhiều bộ phim truyền hình trong tương lai.

Khi Thạch Chí Kiên chở Hồ Tuấn Tài đến khách sạn Lâm Phong Các, nơi này đã chật kín khách, công việc kinh doanh có vẻ rất tốt.

Thạch Chí Kiên đến quầy lễ tân, dễ dàng tìm thấy nhân viên hướng dẫn. Hắn rút ra mười nhân dân tệ để tìm hiểu đám người Nghê Khuông đang uống rượu ở phòng nào. Tiếp theo, Thạch Chí Kiên tốn thêm mười nhân dân tệ để thuê một phòng bên cạnh Nghê Khuông. Hắn cùng Hồ Tuấn Tài đến đó, tùy tiện gọi hai ba món, vừa ăn vừa quan sát động tĩnh phòng bên cạnh.

Động tĩnh của phòng bên cạnh rất lớn.

Lúc này, Nghê Khuông đang ôm ấp hai mỹ nữ hai bên, uống rượu mặt đỏ đến mang tai. Hắn tháo mắt kính xuống, móc khăn tay lau sạch rồi lại đeo lên.

Uống rượu cùng với hắn còn có hai nam nhân, trong đó có một người đầu to, người còn lại là đại diện của đầu to.

Đầu To đến từ đảo Formosa. Lần này Nghê Khuông có vẻ nhiệt tình quá mức, khiến Đầu To cảm thấy sợ hãi. Hắn sợ rằng mình không nắm rõ những quy ước của thế giới văn học Hồng Kông nên đã đưa người đại diện của mình đến dự bữa tiệc này cùng.

Trên thực tế, người đại diện cũng bối rối. Hắn sinh sống tại đảo Formosa, thành ra kiến thức của hắn đối với giới văn học Hồng Kông cũng chỉ nửa vời. Hắn biết người Hồng Kông uống rượu rất ngông cuồng trước mặt mình là lão đại đứng thứ hai trong giới văn học Hồng Kông, người đứng thứ nhất là Kim Dung.

Nhưng lão đại thứ hai dường như rất biết nghĩa khí. Khi nói chuyện với bọn hắn, đối phương thường xuyên sử dụng những từ ngữ thô tục.

Người đại diện cảm thấy lão đại Hồng Kông này vừa thô tục nhưng lại vừa nhã nhặn. Đầu To thì cảm thấy đối phương rất hợp khẩu vị, giống như kiểu đi uống bia ôm như thế này, hai bên trái phải đều có mỹ nữ ngồi chung, lại càng có hương vị của người trong giang hồ. Rượu ngon, mỹ nữ, còn có người giang hồ nói chuyện sảng khoái. Đây mới là giang hồ.

Đầu To chuyên viết tiểu thuyết võ hiệp. Hắn thích người trong giang hồ, thích sự hào sảng và phóng khoáng của bọn hắn. Cho nên, khi uống đến nửa đường, hai người đã bắt đầu xưng huynh gọi đệ.

“Lão Hùng, ngươi nhìn đi, bộ truyện Tuyệt Đại Song Kiêu của ngươi rất hot trên Minh Báo. Sau này, ngươi hãy lăn lộn ở Hồng Kông đi. Có ca ca ta bảo kê cho ngươi, ai cũng đừng hòng đụng đến cọng tóc gáy của ngươi.”

“Tóm lại có ta ở đây, rượu whisky bao no. Ngoài ra, ta sẽ giới thiệu những đạo diễn lớn của Thiệu thị cho ngươi quen biết, giống như vị đạo diễn Trương Triệt gần đây đang rất nổi tiếng. Bộ phim Độc Tí Đao là do ta biên soạn. Chỉ cần ta lên tiếng để hắn cải biên tiểu thuyết võ hiệp của ngươi, ngươi nhất định sẽ nổi tiếng ở Hương Giang này.”

“Nói thật, ta rất thích ngươi. Bắt đầu từ bộ Danh Kiếm Phong Lưu mà ngươi viết, ta đã thích ngươi rồi. Mẹ kiếp, ngươi thật sự quá có tài. Danh Kiếm Phong Lưu quả là một ý tưởng hay, nhưng lại bị ngươi viết nát.”

Hết chương 296.
Bình Luận (0)
Comment