“Những bài đó không phải do ta sáng tác mà là ta chép lại, ta là người đạo nhạc hèn hạ, xin Nhiếp đại tiểu thư buông tha cho ta.”
“Ngươi lại khiêm tốn nữa rồi. Ngươi biết không, một lần khiêm tốn bằng bốn lần tự kiêu đấy.”
“Ta không có khiêm tốn, ta nói thật.” Thạch Chí Kiên dở khóc dở cười, ánh mắt vô tình lướt qua những bông hoa cúc ốm yếu trong chậu, đột nhiên nói: “Nếu ngươi đã chấp nhất như vậy, ta không thể không thi triển tuyệt chiêu áp đáy hòm ra, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì…”
“Chỉ là ngươi nhất định phải đồng ý với ta một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Ký hợp đồng làm nghệ sĩ cho công ty của ta.”
“Cái gì?” Nhiếp Vịnh Đàn ngẩn người.
Thạch Chí Kiên nhấn mạnh: “Yên tâm đi, cái gọi là ký hợp đồng làm nghệ sĩ không phải là bắt ngươi lên sân khấu biểu diễn, mà là giúp công ty chúng ta quay quảng cáo, hát một số bài hát, thỉnh thoảng công ty tổ chức liên hoan, ngươi lên sân khấu biểu diễn một bài, chỉ thế thôi.”
Nhiếp Vịnh Đàn im lặng ba giây, sau đó nàng ngẩng đầu lên nói: “Vậy ta phải xem xem tuyệt chiêu áp đáy hòm của ngươi có đáng giá hay không?”
Trong lòng Thạch Chí Kiên cảm thấy vui mừng. Nên biết rằng Từ tam thiếu phải bỏ ra năm trăm nghìn mới ký được hợp đồng với Nhiếp Vịnh Đàn, còn hắn thì một phân tiền cũng không tốn đã có thể mời được nàng. Có đôi khi, những nữ hài cuồng văn nghệ này cũng rất dễ thương.
Đúng rồi, đến lúc đó để nàng và Trịnh Thiệu Thu quay quảng cáo, không phải lại càng tốt hơn sao?
Nghĩ đến đây, Thạch Chí Kiên cố gắng kìm nén cảm xúc, một lát sau mới lên tiếng: “Trong giọt nước mắt yếu đuối của nàng mang nỗi bi thương, ánh trăng nghiêng nhạt nhòa, siết chặt quá khứ, màn đêm dài lê thê, ngưng tụ hóa thành sương, ai lạnh lùng tuyệt vọng nơi chốn lầu các xa hoa? Mưa khảy lên khúc nhạc địu đàng bên ô cửa lầu son, cuộc đời ta trên trang giấy, bị gió hất tung, ước vọng xa vời hóa thành một làn hương…”
Không sai, lúc này Thạch Chí Kiên đang hát bài Đài Hoa Cúc mà ai cũng thích ở kiếp trước.
Đặc biệt nhìn chậu hoa cúc bị urê giết chết, cảm xúc của Thạch Chí Kiên đã ấp ủ rất tốt, hơn nữa ban công gió quá lớn, mũi hắn có chút khó chịu, điều này khiến âm mũi êm dịu và dài hơn.
Ban đầu, Nhiếp Vịnh Đàn không ôm hy vọng quá lớn đối với tuyệt chiêu áp đáy hòm của Thạch Chí Kiên.
Tuy nhiên, khi tiếng hát của Thạch Chí Kiên dần dần vang lên, hình ảnh hoa cúc khắp các ngọn núi và cánh đồng nở rộ hiện lên trong tâm trí của nàng.
Một khắc này, Nhiếp Vịnh Đàn bị chấn động, si ngốc nhìn Thạch Chí Kiên, càng lúc càng cảm thấy hắn tài hoa tung hoành, thâm tàng bất lộ.
Cuối cùng, câu hát “Gió bắc thổi loạn, đêm đen chưa tàn, không xóa tan được bóng hình nàng, ta cô độc trên hành trình, soi bóng xuống mặt hồ thành đôi”, Thạch Chí Kiên ngừng hát, ánh mắt cũng rời khỏi mấy chậu hoa cúc héo, một lần nữa quay sang nhìn gương mặt xinh đẹp của Nhiếp Vịnh Đàn. Hắn thấy Nhiếp Vịnh Đàn vừa khóc.
Lần thứ mấy rồi nhỉ?
Thạch Chí Kiên không biết đây là lần thứ mấy Nhiếp Vịnh Đàn rơi lệ, giống như nàng sinh ra đã có khả năng cảm nhận siêu nhạy bén, một bài hát hay một bản nhạc cũng có thể khiến nàng bật khóc.
Loại nữ hài này, nói dễ nghe là tình cảm phong phú, nói khó nghe là mít ướt.
Thạch Chí Kiên sợ nhất là nữ nhân như vậy. Hắn đang định tìm lý do rời đi, lại nghe Hồ Tuấn Tài bên dưới kêu lên: “Thạch tiên sinh, Thạch tiên sinh có ở nhà không? Không phải ngươi gọi ta đến cùng ngươi đi gặp Khoái Thương Thủ trong giới văn đàn sao? Ta đến rồi đây.”
Lần đầu tiên Thạch Chí Kiên cảm thấy Hồ Tuấn Tài đáng yêu như vậy, vội nói: “Ngươi ở dưới chờ ta, ta xuống nhanh thôi.” Hắn quay sang nhìn Nhiếp Vịnh Đàn, làm ra vẻ lưu luyến không rời: “Xin lỗi, Nhiếp cô nương, ta cũng muốn ở lại hóng mát với ngươi thêm một chút, bàn chuyện âm nhạc nhưng ta có chuyện cần làm, ta xin phép đi trước.”
Nói xong, không đợi Nhiếp Vịnh Đàn lên tiếng, Thạch Chí Kiên đã vội chạy xuống lầu.
Nhiếp Vịnh Đàn muốn gọi lại Thạch Chí Kiên, cẩn thận hỏi thăm câu chuyện đằng sau của bài hát, nhưng nàng thấy Thạch Chí Kiên đã chạy nhanh hơn thỏ.
Lần đầu tiên Nhiếp Vịnh Đàn có cảm giác rất kỳ lạ.
Là một ca sĩ nổi tiếng, nàng đã gặp rất nhiều tình huống, cũng gặp không ít ông trùm lão đại. Trước đây, đám nam nhân tranh nhau rách cả da đầu để được ở bên cạnh nàng, không ngờ hôm nay lại có người sợ nàng như sợ cọp.
“Ta đáng sợ như vậy sao? Đúng là…!” Nhiếp Vịnh Đàn không nhịn được nhìn xuống dưới lầu, vừa lúc nhìn thấy Thạch Chí Kiên đang nơm nớp lo sợ nhìn lên lầu.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Thạch Chí Kiên chạy càng nhanh hơn.
Nhiếp Vịnh Đàn che miệng cười khẽ: “Chạy được nhất thời chứ không chạy được suốt đời. Một ngày nào đó ta sẽ ép khô ngươi. Ừm, làm hẳn cả một album cần bao nhiêu bài hát nhỉ? Ít nhất cũng phải sáu bài. Bây giờ đã có bốn bài, còn thiếu hai bài nữa.”
“Ngươi không phải không thừa nhận những bài hát này là do ngươi sáng tác sao? Đợi đến khi ta ra album, ngươi không muốn thừa nhận cũng không được.”