Người trong nghề vừa ra tay lập tức biết có được hay không.
Trước đây, công ty Thần Thoại chỉ biết tiến về phía trước chứ không có mục tiêu cụ thể hay kế hoạch dài hạn. Thế mạnh của Lưu Giám Hùng là đầu cơ ngắn hạn, phù hợp hơn với thị trường tài chính và thị trường chứng khoán.
Thạch Chí Kiên trong lúc vô tình nhặt được bảo vật, lớn mật giao việc xây dựng nhà máy Thạch Giáp Vĩ cho Belletti.
Một mặt, Belletti có kỹ năng phối hợp mạnh mẽ. Mặt khác, địa vị đặc biệt của nàng cũng có thể ghi thêm rất nhiều điểm cho dự án này, ít nhất sẽ thuận tiện khi giao dịch với cục quy hoạch thành phố và cục cấp nước.
Sự xuất hiện đột ngột của Belletti ngoại trừ khiến cho Lưu Giám Hùng cảm nhận được nguy hiểm, mà còn khiến cho rất nhiều nhân viên trong công ty cảm nhận được nguy hiểm.
Bởi vì những chế độ và chính sách mới mà Belletti xây dựng đều dính đến bọn hắn.
Ví dụ như Xú Ngư Minh, hắn vốn là nhân viên vệ sinh của công ty. Theo như lời của Thạch Chí Kiên nói, chỉ cần làm một tháng, hắn có thể được chuyển lên chính thức, tiền lương từ 350 đô la Hồng Kông tăng lên 400 đô la Hồng Kông.
Tuy nhiên, chính sách của Belletti vừa ra, thời gian thử việc của hắn lập tức từ một tháng biến thành ba tháng. Nói cách khác, nhận ít hơn 100 đô la thì không nói, lại còn tăng thêm hai tháng thử việc. Nếu làm không tốt, hắn sẽ bị công ty đuổi việc.
Vì thế, khi Xú Ngư Minh quét dọn nhà vệ sinh nữ đã phàn nàn vài câu, lại bị Tô Ấu Vi nghe được.
Xú Ngư Minh sợ Tô Ấu Vi méc lại Belletti, hắn vội giữ nàng lại, nói: “Ngươi cũng nên cẩn thận một chút, phải có cảm giác nguy cơ. Ả nữ nhân người nước ngoài kia chính là hồ ly tinh. Ngày nào nàng cũng ăn mặc lòe loẹt, còn hơn mấy gái đứng đường ở Thạch Giáp Vĩ. Biết đâu, Thạch tiên sinh sẽ bị nàng mê hoặc.”
Tô Ấu Vi hỏi: “Hồ ly tinh là gì?”
Điều này khiến cho Xú Ngư Minh cảm thấy phiền muộn vô cùng. Tiểu cô nương này rất xinh đẹp, còn thường xuyên liếc mắt đưa tình với Thạch tiên sinh. Không ngờ nàng lại là kẻ ngốc.
Không ai để dựa vào, Xú Ngư Minh đưa ra quyết định, hắn nhất định phải làm việc thật tốt trong hai tháng còn lại, ngàn vạn lần không thể phạm sai lầm.
“Giấy vệ sinh không được mang về nhà.”
“Ăn cơm trưa không được mang về nhà một phần.”
…
Vịnh Đồng La, ban công nhà của Thạch Chí Kiên.
Thần Thoại…
“Gương mặt quen thuộc trong giấc mơ; ngươi là sự dịu dàng che chở của ta, cho dù nước mắt có tràn ngập thế gian…”
Giọng hát du dương và vang dội.
Lời bài hát thật cảm động và bi thảm.
Một cơn gió lạnh thổi qua, những bông hoa cúc trồng trong chậu hoa run lẩy bẩy.
Không biết là do Thạch Ngọc Phượng tưới quá nhiều urê hay vì lý do nào khác mà những bông hoa cúc này trông ốm yếu hơn những bông hoa cúc khác.
Thạch Chí Kiên khịt mũi, cố gắng không ngửi mùi nước tiểu tràn ra từ chậu hoa. Hắn nghĩ về sau phải nhắc nhở bà chị của mình đừng đổ nước tiểu đêm vào đó nữa, tốt nhất là đi bộ thêm vài bước đến nhà vệ sinh phía dưới sẽ tốt hơn.
Nhiếp Vịnh Đàn đang tập trung biểu diễn ca khúc tình cảm Thần Thoại, đôi mắt xinh đẹp của nàng vô tình nhìn thấy Thạch Chí Kiên lơ đãng. Đột nhiên, những cảm xúc dâng trào trong lòng nàng giống như bị kim đâm, rít lên một tiếng, không khí thoát ra ngoài.
“Rốt cuộc ngươi có cẩn thận lắng nghe lời bài hát này của ta không vậy?” Nhiếp Vịnh Đàn ngừng hát, gắt giọng hỏi.
Thạch Chí Kiên rụt cổ một cái: “Xin lỗi, hôm nay trời hơi lạnh, ta lại không mặc nhiều quần áo, không khỏi rùng mình một cái.”
“Nếu ngươi biết lạnh, tại sao lại không mặc dày một chút?” Nhiếp Vịnh Đàn nhìn Thạch Chí Kiên, hắn chỉ mặc một cái áo sơ mi đơn giản, trách không được hắn đứng run lẩy bẩy ngoài ban công.
Thạch Chí Kiên nhìn Nhiếp Vịnh Đàn.
Nhiếp Vịnh Đàn vẫn mặc bộ sườn xám xẻ cao với tất thủy tinh, vừa gợi cảm vừa quyến rũ.
“Ai bảo ngươi mặc sườn xám chứ? Ta mặc như thế này mới hợp với ngươi.”
Nhiếp Vịnh Đàn bật cười: “Phối hợp gì chứ? Nữ nhân chúng ta không sợ mùa đông. Cho dù trời có lạnh hơn nữa, chúng ta cũng sẽ mặc trang phục này.”
“Thật sao? Vậy để ta xuống dưới khoác thêm áo. Nếu ta nhớ không lầm, năm ngoái chị của ta đan cho ta một cái áo len rất đắt, cũng không biết nhét chỗ nào rồi.” Thạch Chí Kiên nói, sau đó định co chân bỏ chạy. Ông trời ơi, hắn đã đứng nghe hát trong thời tiết gió lạnh như thế này trên ban công đã một tiếng đồng hồ rồi.
“Ngươi vẫn chưa trả lời ta. Bài hát này của ta có dễ nghe không?”
“Rất dễ nghe.”
“Ngươi trả lời nhanh như vậy, chẳng chân thành chút nào.”
“Nghe rất hay. Như vậy đã đủ chân thành chưa?”
“Không những dối trá mà còn rất giả dối.”
“Thôi đi tiểu thư, ta sắp chết rét rồi đây.”
“Vậy ngươi nói cho ta biết, gần đây ngươi có ca khúc nào mới không?”
Quả nhiên yêu cầu vô độ.
Thạch Chí Kiên vội khoát tay: “Không có, ta chỉ có ba bài hát, Lặng Lẽ Say Mê, Thiên Thiên Khuyết Ca, và bài Thần Thoại này. Tất cả đều đã được ngươi học thuộc hết rồi.”
“Ta không tin.” Nhiếp Vịnh Đàn nhăn mặt: “Ngươi có tài như vậy, làm sao chỉ có ba bài hát?”