Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 304 - Chương 304. Thủy Mẫu Âm Cơ

Chương 304. Thủy Mẫu Âm Cơ
Chương 304. Thủy Mẫu Âm Cơ

“Hắt xì!”

Thạch Chí Kiên vuốt vuốt cái mũi, hoài nghi không biết có người nào khác nói xấu sau lưng hắn hay không mà cái mũi sao ngứa quá.

Lúc này, Thạch Chí Kiên đang đứng trước cửa nhà Nghê Khuông ở vịnh nước cạn nhấn chuông cửa.

Hôm nay là thời gian Nghê Khuông hứa giao bản thảo. Sáng sớm hắn đã chạy đến đây.

Hồ Tuấn Tài đứng đằng sau hắn đề phòng vạn nhất.

Nếu chẳng may Nghê Khuông chơi xấu, luật sư Hồ Tuấn Tài sẽ bước lên, lấy ra hợp đồng, bắt đầu phê phán.

Cánh cửa biệt thự mở ra.

Một con chó bull đột nhiên xuất hiện sủa hai người Thạch Chí Kiên loạn xạ, dọa Thạch Chí Kiên và Hồ Tuấn Tài kêu to một tiếng.

Hồ Tuấn Tài nhát gan, trốn ra đằng sau Thạch Chí Kiên, sợ con chó bull nhào lên.

Lá gan của Thạch Chí Kiên lớn hơn một chút, đang định giơ chân đá con chó, hắn thấy Nghê Khuông từ bên trong bước ra ngăn lại: “A Kiên, đừng có đá nó.”

Thạch Chí Kiên nói to: “Cuối cùng ngươi cũng chịu ló mặt ra rồi sao? Ngươi thả chó cắn chúng ta là có ý gì? Có phải ngươi không muốn đưa bản thảo, muốn để chúng ta biết khó mà lui, lập tức rời đi?”

Nghê Khuông râu ria xồm xoàm, gương mặt chỉ toàn là sự mệt mỏi, hai mắt hằn lên tia máu, có thể thấy được cuộc sống mấy ngày qua của hắn giống như địa ngục như thế nào.

“Làm gì có chuyện đó? Ta là loại người như thế sao? Ta vừa nghe thấy tiếng chuông cửa lập tức biết ngươi đến. Ta vội ra xếp hàng chào đón ngươi đây.”

Thạch Chí Kiên chỉ vào con chó bull: “Ngươi và nó xếp hàng?”

Nghê Khuông trợn mắt: “Ta nói không lại ngươi, vào đi.”

Nghê Khuông là văn nhân. Văn nhân thì thường rất tao nhã. Từ những đồ vật bày biện trong nhà là có thể nhìn ra ngay.

Đồ cổ, đồ sứ, cờ vua, thư pháp và hội họa, nhưng càng nhiều hơn là những “tác phẩm nghệ thuật” không hề dính dáng đến nghệ thuật chút nào, ví dụ như cái yếm màu đỏ thêu hoa sen lớn, giày nhỏ ba tấc mà chỉ có Kim Liên mới có thể mang vừa và một số những đồ vật cổ quái.

Hồ Tuấn Tài ôm cặp công văn bước vào nhà Nghê Khuông giống như bước vào viện bảo tàng, nhìn cái này sờ cái kia. Hắn nhìn thấy một cái chuông bằng quả óc chó, cảm thấy hứng thú đang định cho tay vào sờ, Nghê Khuông đang rót rượu lập tức quát lớn: “Không được đụng vào.”

Hồ Tuấn Tài giật nảy người.

Thạch Chí Kiên ngạc nhiên: “Không phải chỉ là một cái chuông rách thôi sao, ngươi đừng có hù Hồ đại luật sư của ta chứ?”

“Cái gì mà chuông rách? Đúng là không biết nhìn hàng. Đây là bảo bối mà ta cất giữ, lấy được từ Miến Điện, hàng chuyên dụng của mỹ nữ đấy.”

Nghê Khuông đưa ly rượu Brandy cho Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên tiếp nhận ly rượu, đang định hỏi thăm đây là bảo bối gì, chỉ nghe trên lầu vang lên giọng nói: “A Kiên đến rồi sao?”

Tiếng bước chân lộp bộp vang lên.

“Lão Hùng? Tại sao ngươi lại ở đây?” Thạch Chí Kiên kinh ngạc nhìn đầu to Cổ Long.

Cổ Long không khác gì Nghê Khuông, y như người rừng, mặt mũi râu ria xồm xoàm, biểu hiện mỏi mệt không chịu nổi.

“Mấy ngày qua hắn bế quan chỗ của ta.”

“Ta bảo hắn đến khách sạn, hắn không chịu đi, nhất định mặt dày mày dạn ở nhà của ta. Hắn sắp sửa uống sạch rượu Brandy của ta rồi.” Nghê Khuông khó chịu nói.

“Uống bao nhiêu mà uống, có gì ta mua trả lại ngươi sau.” Đầu To nói xong, hắn bước đến tủ rượu, thành thục rót cho mình một ly.

“Mua? Ngươi có tiền sao?” Nghê Khuông trợn mắt nhìn Đầu To.

Đầu To nói thẳng: “Ta không có tiền nên hỏi ngươi. Thiết Huyết Truyền Kỳ của ta đã đăng nhiều kỳ ở Minh Báo rồi. Dựa theo hợp đồng, ta sẽ được lấy trước ba nghìn.”

Nghê Khuông trừng mắt: “Ngươi cho rằng ta quỵt nợ sao? Ta đã chuẩn bị cho ngươi từ lâu rồi.” Nói xong, hắn móc từ trong túi ra một tấm chi phiếu đưa cho Đầu To: “Chi phiếu của ngân hàng HSBC. Cầm chắc đấy, tuyệt đối đừng để mất. Còn nữa, tốt nhất ngươi mau mang nó đi mua rượu Brandy bù lại tủ rượu cho ta.”

Đầu To không khách sáo, tùy ý nhét tấm chi phiếu vào trong túi quần sau mông, cười híp mắt giơ ly rượu với Thạch Chí Kiên: “A Kiên, ngươi đến đúng lúc lắm. Ta đang gặp chút trục trặc khi sáng tác, muốn thỉnh giáo ngươi một chút.”

Thạch Chí Kiên sợ nhất hai chữ thỉnh giáo, vội vàng khoát tay: “Ta có tài đức gì có thể giúp được lão Hùng ngươi chứ. Tự ngươi suy nghĩ đi.”

Đầu To cảm thấy thất vọng.

Nghê Khuông chạy vào trong phòng làm việc lấy kịch bản Thần Thoại ra.

“Nào, đây là kịch bản do ta viết. Một tay giao tiền, một tay giao hàng.”

Thạch Chí Kiên bảo Hồ Tuấn Tài đưa ba chục nghìn cho Nghê Khuông.

Nghê Khuông cầm tiền, hưng phấn nói: “Chuyện hạnh phúc nhất trên đời là đây chứ là đâu.”

Thạch Chí Kiên đọc qua kịch bản. Quả nhiên rất sắc bén. Mới ba ngày mà Nghê Khuông đã viết được sáu chục nghìn chữ, đồng thời nội dung còn được khôi phục rất cao. Nghê Khuông quả nhiên là quỷ tài.

Đầu To vẫn không chịu từ bỏ, cầm ly rượu đụng đụng Thạch Chí Kiên: “A Kiên, ngươi nói ta nên đặt tên cho trùm phản diện là gì thì tốt? Bạch Phát Âm Cơ? Thần Thủy Âm Cơ?”

Thạch Chí Kiên vừa xem kịch bản vừa thuận miệng trả lời: “Thủy Mẫu Âm Cơ tốt hơn.”

Hết chương 304.
Bình Luận (0)
Comment