Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 305 - Chương 305. Tiếp Tục Đề Cử

Chương 305. Tiếp tục đề cử
Chương 305. Tiếp tục đề cử

“Cái gì?” Đầu To ngẩn người.

Ngay cả Nghê Khuông đang đếm tiền cũng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Thạch Chí Kiên: “Ngươi nói cái gì? Thủy Mẫu? Phổ cập sinh vật biển cho độc giả à?”

Đầu To lại kích động lên: “Cái này hay, cái này hay. Thủy Mẫu Âm Cơ, nghe kích thích biết bao nhiêu. Nghe xong lập tức biết được đó chính là nữ cường nhân.”

“Kích thích con mẹ ngươi đấy. Rõ ràng tiểu tử kia chỉ thuận miệng nói, vậy mà ngươi cũng tin.” Nghê Khuông có cảm giác ngay cả trí thông minh của mình cũng bị Thạch Chí Kiên nghiền ép.

Thật ra, Đầu To cũng đã hỏi hắn vấn đề này, Nghê Khuông cho ra đáp án là Bạch Phát Yêu Cơ, rõ ràng là sao chép Bạch Phát Ma Nữ của Lương Vũ Sinh.

Hiện tại, một Thủy Mẫu Âm Cơ của Thạch Chí Kiên đã nghiền ép Bạch Phát Yêu Cơ của hắn, khiến trong lòng hắn cảm thấy có chút không công bằng.

“Nhưng nhân vật này nên xây dựng như thế nào? Nàng có đặc điểm gì?” Đầu To một lần nữa ném ánh mắt chờ mong về phía Thạch Chí Kiên mà không phải là Nghê Khuông.

Nghê Khuông ngoài mặt thì cảm thấy khó chịu khi Đầu To ở nhà của hắn, nhưng trong lòng lại cảm thấy thoái mái. Ít nhất thái độ khiêm tốn của Đầu To khi thỉnh giáo hắn đã đủ thỏa mãn tâm tư tranh cường háo thắng của hắn rồi.

Nói thế nào Đầu To cũng là nhân vật có thể sánh vai với đại ca Kim Dung. Ngay cả đại nhân vật như vậy còn thỉnh thoảng học hỏi hắn, cảm giác thỏa mãn lòng hư vinh lập tức tăng cao.

Nhưng bây giờ, Đầu To bỏ gần tìm xa, thà hỏi Thạch Chí Kiên chứ không hỏi hắn. Điều này khiến cho Nghê Khuông không thể chịu nổi. Chẳng lẽ ta không sánh bằng tiểu tử kia?

“Cái này có gì mà phải hình dung chứ. Nữ cường nhân mà, vậy thì dám yêu dám hận, giết người như ngóe, trong vòng một đêm vì tình mà tóc bạc trắng.” Nghê Khuông không quan tâm, lại quay về Bạch Phát Ma Nữ.

Đầu To quay lại lườm hắn một cái, ý bảo Nghê Khuông ngậm miệng.

Nghê Khuông bị ánh mắt vô tình của Đầu To tổn thương. Khi Thạch Chí Kiên còn chưa đến, ánh mắt của Đầu To chỉ toàn là sự sùng bái.

Thạch Chí Kiên nhìn Đầu To đang trông mong nhìn hắn, lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự khát khao tri thức của người khác.

“Thật ra ngươi muốn viết Thủy Mẫu Âm Cơ rất dễ dàng.”

“Dễ dàng như thế nào?”

Nghê Khuông bên cạnh cũng vểnh lỗ tai lên.

Thạch Chí Kiên đáp: “Thân hình của nàng cao lớn, tướng mạo dương cương, thích mỹ nữ, ghét nam nhân. Nàng là nữ nhân đáng sợ nhất, võ công cao nhất, đồng thời cũng là nữ nhân thông minh nhất trong truyện.”

Hai mắt Đầu To phát sáng, tay cầm ly rượu cũng run lên.

Nghê Khuông lại càng ngạc nhiên. Hắn làm sao cũng nghĩ không thông, tại sao Thạch Chí Kiên chỉ thuận miệng nói ra mà cái nào cũng đều là tuyệt chiêu?

Thạch Chí Kiên nhìn hai người đang há mồm nhìn hắn, không muốn nói thêm. Trước khi đi, hắn nhắc nhở Đầu To: “Nhớ kỹ, tiếp tục đề cử trong chương mới nhé.”

Sau khi lấy được kịch bản, Thạch Chí Kiên vội vàng hẹn Trâu Văn Hoài.

Giữa trưa, Trâu Văn Hoài dựa theo địa điểm đã hẹn đến khách sạn Phong Lâm Các trên đường Nathan.

Sau khi Thạch Chí Kiên dùng bữa ở khách sạn này, hắn đã thích hoàn cảnh nơi đây. Thức ăn ngon, phục vụ tốt, quan trọng nhất là có nữ nhân tiếp khách. Đám văn nhân nhà thơ rất thích đến đây giải trí.

Trâu Văn Hoài cũng đã nghe tiếng khách sạn này từ lâu. Nghe nói nơi này có thể uống rượu hoa, đồng thời những nữ hài ở đây vô cùng phóng khoáng, biết rất nhiều trò chơi.

Tuy nhiên, hắn là người đọc sách, là người có văn hóa, cũng không thể đến đây một mình. Hôm nay khó có lúc được Thạch Chí Kiên mời, thế nào cũng phải mở mang tầm mắt một chút.

Dưới sự hướng dẫn của nữ nhân viên tiếp khách, Trâu Văn Hoài đến phòng mà Thạch Chí Kiên đã đặt trước. Vừa đẩy cửa bước vào, hắn nhìn thấy Thạch Chí Kiên và luật sư tóc chẻ ngôi giữa Hồ Tuấn Tài đã ngồi chờ sẵn.

Thấy hắn bước vào, Thạch Chí Kiên vội đứng lên chào hỏi: “Không ngờ Trâu tiên sinh đến nhanh như vậy.”

Trâu Văn Hoài cởi áo khoác đưa cho nữ nhân viên phục vụ bên cạnh. Thạch Chí Kiên nói với một nữ nhân viên phục vụ khác: “Ngươi đi chuẩn bị đi, khách của ta đến rồi.”

Sau đó, hắn quay sang nói với Trâu Văn Hoài: “Tiếp đãi không chu đáo, có gì ngươi thông cảm nhé.”

Trâu Văn Hoài ngồi xuống, hắn nhìn xung quanh, không hề có mỹ nữ uống rượu cùng ăn cùng gì cả, cảm thấy có chút kinh ngạc. Chẳng lẽ hắn nhớ nhầm, nơi này rất nghiêm túc?

Thạch Chí Kiên nhấc ấm trà rót cho Trâu Văn Hoài một tách trà, sau đó nói: “Ta đã chuẩn bị xong kịch bản, ngươi xem qua một chút đi.”

Hồ Tuấn Tài bên này vội vàng đưa kịch bản phim Thần Thoại cho Trâu Văn Hoài.

Trâu Văn Hoài cởi nút ống tay áo, kéo ống tay áo lên, ngồi thẳng người nhận lấy kịch bản.

Ban đầu, Trâu Văn Hoài cũng không hy vọng quá lớn đối với kịch bản của Thạch Chí Kiên, nhưng sau khi xem qua vài trang, ánh mắt của hắn dần trở nên ngưng trọng, vẻ mặt từ khinh thường chuyển thành kinh ngạc.

Một lát sau, Trâu Văn Hoài đã đọc xong qua kịch bản, hắn ngẩng đầu hỏi Thạch Chí Kiên: “Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám. Kịch bản này ở đâu ra?”

“Ta mua.”

“Cái gì?” Trâu Văn Hoài thiếu chút nữa bị câu trả lời này của Thạch Chí Kiên làm nghẹn chết.

Mặc dù hắn nhìn ra được kịch bản này có chút quái lạ, thậm chí cảm giác văn phong rất quen thuộc nhưng không ngờ Thạch Chí Kiên không hề che giấu.

“Ngươi bỏ ra bao nhiêu tiền?”

“Ba chục nghìn.”

“Ngươi mua của ai?”

“Nghê Khuông.”

“Ta biết lắm mà. Bên trên bản thảo ngoại trừ mùi thuốc lá thì còn có mùi Brandy.” Trâu Văn Hoài ném kịch bản lên bàn.

Hết chương 305.
Bình Luận (0)
Comment