Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 308 - Chương 308. Đạt Thành Ước Muốn

Chương 308. Đạt thành ước muốn
Chương 308. Đạt thành ước muốn

“Ngươi bảo ta làm sao tin được ngươi? Nếu chẳng may bản hợp đồng này là giả…”

Lúc này, Hồ Tuấn Tài mới móc danh thiếp của mình đưa tới: “Tin ta đi. Đây không phải lần đầu chúng ta làm ăn. Biết đâu chừng về sau chúng ta sẽ còn hợp tác.”

Chu Độ Văn tiếp nhận tấm danh thiếp nhìn một chút, sau đó dùng tay phủi phủi, lúc này mới hít sâu một cái: “Được, sau này lui tới nhiều hơn.”

Chu Độ Văn cảm thấy bỏ ra mười nghìn để kết giao với “tên khốn kiếp” của công ty Thần Thoại cũng không tệ. Nói không chừng có một ngày sẽ cần dùng đến.

Hồ Tuấn Tài một lần nữa cảm thán Thạch Chí Kiên liệu sự như thần, bảo hắn kết nối với đường dây Chu Độ Văn. Sau này, bọn hắn có thể lợi dụng tên thiểu năng này chơi xấu Thiệu thị cũng thuận tiện hơn nhiều.

Thế là, Hồ Tuấn Tài và Chu Độ Văn trao đổi danh thiếp với nhau.

“Lui tới nhiều hơn.”

“Nhất định, nhất định.”

Đợi đến khi Hồ Tuấn Tài cầm tiền mang bản hợp đồng rời đi, Chu Độ Văn không nịn được khinh thường phun một bãi nước bọt xuống đất: “Ta khinh, kẻ phản bội.”

Hồ Tuấn Tài cầm tiền, ôm cặp công văn rời khỏi quán trà, đồng thời cũng nhổ xuống đất thật mạnh: “Ta khinh, đồ ngốc.”

Sấm dậy đất bằng.

Tin tức Trâu Văn Hoài cùng với đám người Hà Quan Xương cùng nhau rời khỏi Thiệu thị thành lập công ty điện ảnh Gia Hòa đã lan truyền nhanh chóng vào ngày hôm sau.

Nói chính xác Chu Độ Văn là người đã tung tin này. Hắn mua chuộc một phóng viên của một tờ báo lá cải, sau đó tin tức này được lan truyền.

Cùng lúc đó, Chu Độ Văn cất “tài liệu bí mật” trong người, chạy nhanh đến biệt thự hoa viên Thiệu thị.

Trước cổng biệt thự, Chu Độ Văn chỉnh lại quần áo và mái tóc hơi bị lộn xộn, dùng sức dụi mắt thật mạnh, khiến con mắt đỏ bừng, giống như hằn lên tia máu.

Cuối cùng, Chu Độ Văn vặn vẹo gương mặt, nhe răng trợn mắt hoạt động cơ bắp trên gương mặt, tận lực khiến cho biểu hiện của mình trở nên căm phẫn, càng giống như lo lắng hết lòng cho công ty.

Xong xuôi mọi thứ, vừa lúc cánh cổng biệt thự mở ra, lúc này Chu Độ Văn vội vàng đi gặp ông trùm Thiệu.

“Không xong rồi, Thiệu tiên sinh, có chuyện lớn.” Chu Độ Văn vừa nhìn thấy Thiệu Nghị Phu đã rống to lên.

Thiệu Nghị Phu đang đứng trung bình tấn, luyện tập khí công trong vườn hoa.

Đây là bài tập mỗi ngày của hắn. Nghe nói môn khí công này được gọi là Quy Tức Bế Khí Công, được truyền lại từ một cao nhân tu đạo tên là Nhàn Vân Dã Hạc ở núi Chung Nam.

Năm đó, Thiệu Nghị Phu làm việc ở Nam Dương, ngẫu nhiên kết bạn với vị thế ngoại cao nhân này. Đối phương nói chỉ cần siêng năng tu luyện nội công, nhất định có thể kéo dài tuổi thọ, sống trên trăm tuổi cũng không thành vấn đề.

Môn nội công này chú trọng nhất là nín thở, nhất là không thể tùy tiện đánh rắm, bởi vì đánh rắm sẽ dễ dàng hụt hơi. Vì thế, khi Thiệu Nghị Phu tu luyện khí công, hắn không muốn bị người ngoài quấy rầy.

Nhưng hôm nay, Chu Độ Văn lại lỗ mãng chạy vào, hoàn toàn quên mất lệnh cấm không được quấy rầy của Thiệu Nghị Phu khi luyện công.

“Thiệu tiên sinh, không xong rồi. Đám người Trâu Văn Hoài đã phản bội Thiệu thị thành lập công ty.”

Thiệu Nghị Phu vẫn không nhúc nhích.

Chu Độ Văn chạy đến trước mặt hắn, lấy ra bản hợp đồng mua với giá mười nghìn: “Ngươi nhìn đi, đây là chứng cứ.”

Thiệu Nghị Phu vững như Thái Sơn không nhịn được nhìn lướt qua, bỗng nhiên tâm thần bị loạn, đan điền chìm xuống.

Phốc!

Thoát hơi!

Thiệu Nghị Phu luôn cho rằng mình giỏi khống chế người. Hắn sùng bái Gia Tĩnh hoàng đế của Minh triều nhất, không vào triều hai mươi mấy năm nhưng vẫn có thể khống chế toàn bộ triều đình.

Nhưng hôm nay, tin tức mà Chu Độ Văn mang đến lại có tác dụng đánh vào mặt. Trâu Văn Hoài tạo phản! Đồng thời còn mang theo một nhóm người phản bội hắn.

Thiệu Nghị Phu ngay cả Thái Sơn sụp xuống cũng không đổi sắc lần đầu tiên cảm thấy tức giận.

Chu Độ Văn đứng bên cạnh vừa diễn kịch xong thấy Thiệu Nghị Phu giống như ngọn núi lửa sắp bộc phát lập tức giữ im lặng, trong lòng có chút bồn chồn.

“Không ai giật dây, tại sao hắn dám phản ta?”

“Có người giật dây. Nghe nói là tên Thạch Chí Kiên.”

“Thạch Chí Kiên?” Thiệu Nghị Phu giật mình, trong đầu hiện lên hình ảnh người trẻ tuổi trò chuyện rất vui vẻ.

“Quả nhiên, lúc đó ta đã cảm thấy hắn không giống bình thường, thì ra là chạy đến đào góc tường của ta.”

Chu Độ Văn nói cảm thấy nên “giải oan” cho Thạch Chí Kiên: “Thiệu tiên sinh, theo ta thấy, một cây làm chẳng nên non. Nếu Trâu Văn Hoài không có suy nghĩ làm phản, làm sao có thể tùy tiện bị Thạch Chí Kiên thuyết phục chứ.”

Ánh mắt Thiệu Nghị Phu lạnh như băng quét qua Chu Độ Văn: “Chu Độ Văn, có như vậy vị trí của ngươi mới ngồi vững, đúng hay không?”

“Oan cho ta quá, Thiệu tiên sinh. Ta làm người quang minh lỗi lạc. Ta chưa từng nghĩ đến mình, lúc nào cũng suy nghĩ cho công ty cả.”

“Thật sao?”

“Thật.” Chu Độ Văn trả lời rất nhanh.

“Ta tin ngươi.”

Chu Độ Văn thở phào một hơi.

“Bây giờ ngươi đến Tinh Đảo Nhật Báo đi, nên làm cái gì thì ngươi biết rõ rồi đấy.”

“Ta hiểu rồi, ta đi ngay.” Chu Độ Văn vội cúi đầu rồi rời đi.

Thiệu Nghị Phu nhìn theo bóng lưng của Chu Độ Văn, trong lòng chợt cảm thấy phiền muộn.

Lúc trước, hắn để Trâu Văn Hoài nghỉ phép một thời gian dài, đưa Chu Độ Văn lên thay thế chẳng qua chỉ muốn gõ Trâu Văn Hoài một cái, cảnh cáo hắn không được tự ý chủ trương, bàn tay quá dài, nhưng không ngờ lại biến khéo thành vụng. Hiện tại, Trâu Văn Hoài đã trực tiếp phản bội Thiệu thị.

Hết chương 308.
Bình Luận (0)
Comment