Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 307 - Chương 307. Thành Lập Gia Hòa

Chương 307. Thành lập Gia Hòa
Chương 307. Thành lập Gia Hòa

Thạch Chí Kiên thấy bọn hắn cao hứng như vậy, trong lòng lại càng cảm thấy vui. Hắn có thể một mẻ hốt gọn nhiều nhân tài điện ảnh như vậy là một sự kiện đáng để chúc mừng.

“Đúng rồi, mọi người có đề xuất gì cho tên của công ty không?” Thạch Chí Kiên hỏi.

“Chi bằng gọi là điện ảnh truyền hình Xuân Thu đi.”

“Điện ảnh truyền hình Đại Địa.”

“Điện ảnh truyền hình tương lai.”

Mọi người thay phiên nhau đưa ra đề nghị.

Thạch Chí Kiên nói: “Gia Hòa thì sao?”

“Cái gì?” Mọi người ngẩn ra, chẳng biết tại sao trong lòng hắn lại có một cảm giác rất quen thuộc.

“Cái tên này không tệ.”

“Cái tên này rất hay.”

Mọi người cùng nhau tỏ thái độ.

Trâu Văn Hoài lại càng ngẩn người, chỉ cảm thấy cái tên này khiến linh hồn của hắn rúng động nhiều hơn.

“Đã như vậy, vậy thì tên công ty sẽ quyết định như thế, gọi là Gia Hòa.” Thạch Chí Kiên giải quyết dứt khoát.

“Nào, ngươi ký tên ở đây.”

“Đây, ngươi đánh dấu cái này.”

Thạch Chí Kiên nhẹ nhàng hướng dẫn, để Trâu Văn Hoài, Hà Quan Xương và những người khác lần lượt ký vào các tài liệu và hợp đồng đã chuẩn bị sẵn.

Hồ Tuấn Tài một lần nữa đóng vai đồng phạm, làm luật sư của Thạch Chí Kiên, ký hợp đồng thỏa thuận với mọi người.

“Tất cả mọi người vui vẻ lên. Tạo phản thôi mà, Lương Sơn hảo hán làm được, vì sao chúng ta lại không làm được. Nếu Thiệu thị đã bất nhân, chúng ta bất nghĩa thôi. Tạo phản, đào người bọn hắn. Đào đạo diễn Trương Triệt, đào luôn đại minh tinh Vương Vũ, Phan Anh Tử, đào hết.”

“Mọi người phải có lòng tin tất thắng. Thế nào, mọi người đói bụng chưa. Ta chẳng những chuẩn bị một bữa tiệc rượu phong phú cho mọi người mà còn đặc biệt chuẩn bị một “song bao giáp tràng” rất đặc sắc, tuyệt đối mọi người ăn đến no bụng.” Thạch Chí Kiên thao thao bất tuyệt, giọng điệu tràn ngập mê hoặc.

Thạch Chí Kiên vừa nói xong, mọi người vốn còn đang do dự không biết nên ký tên hay không lập tức đều ấn dấu tay, sau đó ngồi xuống xung quanh bàn ăn, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.

“Song bao giáp tràng ăn đến no bụng?”

Nghe là cảm thấy không đứng đắn rồi.

Bọn hắn là người có văn hóa, không tiện mở miệng hỏi thăm, cũng chỉ ngầm hiểu lẫn nhau mà thôi.

Thạch Chí Kiên thấy ký tên đã hoàn tất, lập tức bảo Hồ Tuấn Tài thu lại hợp đồng rồi căn dặn hắn vài câu.

Hồ Tuấn Tài chào tạm biệt mọi người, mặc áo khoác, ôm cặp công văn vội vã ra ngoài.

Đám người Trâu Văn Hoài cảm thấy Thạch Chí Kiên sắp xếp rất tốt. Mấy tình huống này người càng ít càng tốt.

Sau đó, Thạch Chí Kiên lập tức vỗ tay, để nhân viên phục vụ bắt đầu “mang thức ăn lên”.

Toàn bộ rượu thịt đã được mang lên. Bốn món mặn một món canh, có gà có cá, trước mặt mọi người còn có một phần Hamburger.

Thạch Chí Kiên chỉ vào bàn ăn: “Ban đầu khách sạn không cung cấp thứ đồ chơi tây dương này, là ta đặc biệt yêu cầu, bọn hắn mới chịu mua cho mọi người thưởng thức. Song bao giáp tràng, hương vị rất ngon. Mọi người nếm thử đi.

Đám người Trâu Văn Hoài mở to mắt.

Ba giờ chiều.

Bên trong một quán trà ở cảng đảo.

Hồ Tuấn Tài tóc chẻ giữa, biểu hiện hèn mọn ngồi cắn ống hút uống trà sữa, thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài, dường như đang chờ ai đó.

Dần dần, khách đến càng lúc càng nhiều. Một người đeo kính mang cặp công văn bước đến, nhìn thấy Hồ Tuấn Tài, hắn ngạo mạn hỏi một câu: “Ngươi họ Hồ? Là ngươi hẹn ta đến nói có chuyện quan trọng cần nói?”

Hồ Tuấn Tài vội đứng lên, kéo ghế giùm đối phương, gương mặt nở nụ cười nịnh nọt: “Không sai, là ta. Ta tên Hồ Tuấn Tài, là luật sư.”

“Luật sư?” Gã đeo kính không nhịn được nhìn Hồ Tuấn Tài nhiều thêm một chút, cảm thấy nếu đối phương không nói, thật đúng là nhìn không ra.

Hồ Tuấn Tài cảm thấy xấu hổ, vội dùng tay vuốt mái tóc chẻ ngôi của mình: “Xin hỏi ngươi là quản lý bộ phận sản xuất của công ty Thiệu thị Chu Độ Văn tiên sinh?”

Gã đeo kính kiêu ngạo nhìn Hồ Tuấn Tài một chút, lúc này mới chịu ngồi xuống, để cặp công văn sang một bên: “Không sai, là ta.”

“Vậy ta tìm đúng người rồi.” Hồ Tuấn Tài nói xong, sau đó hắn thấp giọng nói tiếp: “Ta có tài liệu quan trọng muốn bán lại cho ngươi, không biết ngươi có thể ra một cái giá cho ta không?”

“Tài liệu gì? Lấy ra ta xem trước.”

Hồ Tuấn Tài mỉm cười mở cặp công văn, móc ra một phần bản hợp đồng thành lập Gia Hòa, cơ cấu thành viên đưa tới.

Chu Độ Văn xem xong, không khỏi ngẩn người.

Đây chính là thứ tốt.

Có thể dồn đám khốn kiếp Trâu Văn Hoài, Hà Quan Xương vào tử địa.

“Một đám phản bội, không ngờ các ngươi dám phản bội Thiệu tiên sinh.” Ngoài mặt Chu Độ Văn nghiến răng nghiến lợi nhưng trong bụng lại như nở hoa.

Chỉ cần Trâu Văn Hoài bị đuổi, hắn sẽ là người đứng thứ hai trong Thiệu thị. Ha ha, cuối cùng ta cũng đã đạt được ước muốn.

Trong lúc Chu Độ Văn mừng thầm, Hồ Tuấn Tài giật lại bản hợp đồng, dựng thẳng một ngón tay: “Mười nghìn.”

“Cái gì? Đắt như vậy à?”

“Đáng giá mà.” Ngoài miệng Hồ Tuấn Tài nói như vậy nhưng trong lòng lại thấp thỏm.

Thạch Chí Kiên chỉ nói cho hắn biết cầm những thứ này đưa cho tên ngốc Chu Độ Văn là có thể kiếm được số tiền lớn. Cụ thể kiếm được bao nhiêu thì hắn không nói.

Bất đắc dĩ, Hồ Tuấn Tài đành phải nói ra một con số.

Trong lòng Chu Độ Văn có chút do dự. Mười nghìn không phải con số nhỏ, nhưng nếu có thể đuổi được Trâu Văn Hoài, hắn vẫn còn có lời.

Hết chương 307.
Bình Luận (0)
Comment