Vịnh Đồng La, quán trà Long Phượng.
Trong lúc Trâu Văn Hoài và những người khác đang tranh cãi không ngừng, Thạch Chí Kiên đã ăn xong cái bánh bao nhân thịt nướng cuối cùng. Hắn cầm giấy ăn lau miệng, sau đó mới lật xem tờ Tinh Đảo Nhật Báo. Sau khi đọc xong, hắn gấp tờ báo lại, giơ tay nói với nhân viên phục vụ: “Làm phiền, tính tiền.”
Có hai cách tốt nhất để người của công chúng bác bỏ tin đồn, cách thứ nhất là đưa ra một chủ đề khác phổ biến hơn để thu hút sự chú ý của công chúng.
Việc còn lại là thêm mắm thêm muối vào tin đồn này, khuấy động nó lên biến nó thành sai sự thật nhất có thể!
Thạch Chí Kiên chuẩn bị sẵn sàng, lái xe đến số 18 đường Gia Nghiệp Thương Loan, trung tâm Minh Báo tiếng tăm lừng lẫy.
Khi Thạch Chí Kiên mặc vest phẳng phiu đến nơi, lúc này đã chín giờ sáng, là lúc Minh Báo bận rộn nhất.
Thạch Chí Kiên bước vào đại sảnh, đưa danh thiếp, nói với nhân viên lễ tân có vẻ ngoài xấu xí: “Làm phiền ngươi thông báo cho Kim tiên sinh biết, nói ta là Nghê Khuông tiên sinh giới thiệu, đồng thời ta còn có quan hệ rất tốt với Cổ Long tiên sinh. Bây giờ ta có chuyện quan trọng cần tìm hắn trao đổi.”
Nhân viên lễ tân nhìn Thạch Chí Kiên bằng ánh mắt cổ quái, cuối cùng có lẽ là thấy hắn áo mũ chỉnh tề, dáng dấp đủ đẹp trai, cho nên nàng đã gọi điện thoại lên, rất nhanh đã có câu trả lời: “Kim tiên sinh bảo ngươi lên thẳng lầu ba.”
Thạch Chí Kiên nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Trước khi rời đi, nữ nhân viên lễ tân thiện ý nhắc nhở hắn: “Hôm nay tâm trạng của Kim tiên sinh không được tốt, ngươi tốt nhất nên chú ý một chút.”
Thạch Chí Kiên đương nhiên biết vì sao tâm trạng của Kim Dung lại không tốt. Hôm nay, lượng tiêu thụ của Minh Báo bị Tinh đảo Nhật Báo chặt đẹp. Cho dù là ai, tâm trạng cũng sẽ bị phiền muộn thôi.
Đến lầu ba, Thạch Chí Kiên dễ dàng tìm được văn phòng của Kim Dung. Hắn đưa tay gõ nhẹ vài cái, bên trong có người hô: “Vào đi.”
Thạch Chí Kiên đẩy cửa bước vào, liếc mắt đã nhìn thấy lão đại Kim Dung ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc.
Kim Dung nhìn thấy Thạch Chí Kiên, lập tức đứng dậy chỉ vào ghế sofa bên cạnh, sau đó nói: “Ngươi biết Nghê Khuông, còn quen với Cổ Long?”
Thạch Chí Kiên mỉm cười nói: “Đúng vậy, giao tình giữa chúng ta rất sâu, thường xuyên uống rượu ở Lâm Phong Các. Nghê tiên sinh rất thích cô nương Betty của Lâm Phong Các, còn Cổ Long thì thích Remy Martin.”
Thạch Chí Kiên vừa nói vừa đặt mông ngồi xuống ghế salon: “Đương nhiên, Betty tiểu thư cũng thường xuyên nhắc đến Kim tiên sinh ngươi.”
Kim Dung vội khoát tay: “Ta không đến chỗ đó. Bình thường ta rất nhiều việc.”
Thạch Chí Kiên gật đầu: “Trách không được, Betty hay nói lần nào Kim tiên sinh đến thì trời cũng đã khuya, còn thích đi loanh quanh bên ngoài Lâm Phong Các hai vòng.”
“Khụ khụ, Thạch tiên sinh uống trà hay café?”
“Café đi.”
Rất nhanh có người mang café lên.
Kim Dung nói: “Không biết hôm nay Thạch tiên sinh tìm ta có chuyện gì?” Nói xong, hắn nhìn đồng hồ, ý bảo hắn đang rất bận, có việc gì mau nói.
Thạch Chí Kiên nhìn thoáng qua Kim Dung: “Nhìn sắc mặt của Kim tiên sinh không được tốt.”
Kim Dung tháo mắt kính xuống, dùng khăn tay ra lau gương mặt có chút tiều tụy: “Thạch tiên sinh kinh doanh mì tôm, nước ngọt, chẳng lẽ còn biết xem tướng giúp người khác?”
“Biết được chút ít.” Nói xong, Thạch Chí Kiên đứng dậy, móc từ trong túi ra một vật đưa cho Kim Dung: “Đây là linh đan diệu dược, có thể chữa khỏi trăm bệnh.”
Kim Dung nhận lấy, chỉ là một bài báo nhỏ. Ban đầu hắn không quan tâm lắm, nhưng sau khi đọc qua một chút, hắn thật sự không dời mắt nổi.
Tiêu đề của bài viết là “Phiên bản đời thực của kiếm khách! Trâu Văn Hoài và ông trùm Thiệu có chuyện xưa không thể không nói.”
Tiêu đề đầy bùng nổ, nhìn vào nội dung càng thú vị hơn, thiết kế Thiệu Thị Giang Hồ theo kiểu Tiếu Ngạo Giang Hồ.
Trâu Văn Hoài là Hướng Vấn Thiên, trung thành tuyệt đối với Thiệu thị nhưng lại bị xa lánh.
Chu Độ Văn là Đông Phương Bất Bại, tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, âm mưu soán vị.
Ông trùm Thiệu là Nhậm Ngũ Hành, tính tình cao ngạo, lại bị gian tặc che đậy hai mắt.
Không thể không nói, kiểu sắp xếp này có hương vị của một cuốn tiểu thuyết võ hiệp. Đồng thời Thạch Chí Kiên đã sử dụng kỹ thuật viết văn của Tiểu Bạch Văn để khơi dậy cảm xúc. Nhiều cảnh cẩu huyết từ kiếp trước đã được sử dụng, cái gì là Trâu Văn Hoài hóa thân thành chiến thần Thiệu thị. Chiến thần trở về, thê tử cõng heo trên lưng, con gái thì ở trong chuồng chó…
Những điều vô nghĩa như vậy đã khiến một trí thức cực kỳ thông minh như Kim Dung như được mở rộng tầm mắt, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Cái này cũng được sao?
Đây là người viết sao?
Nhưng tại sao một cốt truyện rác rưởi như vậy lại khiến hắn cảm thấy thoải mái khi xem nó?
“Đây là người viết?” Kim Dung nuốt một ngụm nước bọt, ngẩng đầu hỏi.
Thạch Chí Kiên gật đầu, giọng điệu khiêm tốn: “Xấu hổ quá, hành văn không được tốt.”
Cái gì gọi là không được tốt?
Dở tệ thì có.
Kim Dung cố nén cảm xúc muốn đấm Thạch Chí Kiên một cái.