Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 311 - Chương 311. Tam Quan Vỡ Nát

Chương 311. Tam quan vỡ nát
Chương 311. Tam quan vỡ nát

“Ngươi viết những thứ này là có ý gì?”

“Gửi bản thảo cho quý báo. Đây là tài liệu trực tiếp của ta.”

“Giải thích thế nào?”

“Đám người Trâu Văn Hoài thành lập công ty Gia Hòa là ta ở sau lưng ủng hộ. Bọn hắn rời khỏi Thiệu thị cũng là ta bày kế.”

Kim Dung một lần nữa được mở rộng tầm mắt.

“Ý của ngươi là, ngươi là người thao túng chuỗi thay đổi này?”

Thạch Chí Kiên gật đầu.

“Bây giờ ngươi phản bội người của ngươi, hơn nữa còn dùng phương thức cẩu huyết này?”

Thạch Chí Kiên một lần nữa gật đầu.

Kim Dung thở ra một hơi, nhìn chằm chằm Thạch Chí Kiên: “Thạch tiên sinh, ngươi có biết bốn chữ lễ nghĩa liêm sỉ viết như thế nào không?”

“Bằng tiếng Trung hay là tiếng Anh?” Thạch Chí Kiên khiêm tốn hỏi.

Kim Dung trừng mắt: “Xin lỗi, ta không nhận bản thảo này của ngươi.”

“Vì sao?”

“Bởi vì trình độ thưởng thức của ta không thấp như vậy.”

“Nhưng trình độ độc giả lại rất thấp.” Thạch Chí Kiên nói: “Đây là nguyên nhân mà Minh Báo của ngươi không bán chạy bằng Tinh Đảo Nhật Báo.”

Thạch Chí Kiên nói trúng tim đen, điểm ra nhược điểm của Minh Báo.

Vào những năm 1950, khi Minh Báo mới thành lập, nó đã tuân theo tinh thần của một tờ báo văn học, xuất bản một số bài báo cao cấp và nội dung tin tức cũng cao cấp.

Thời đó, đọc báo chỉ là việc của người giàu có.

Tuy nhiên, khi dân số Hồng Kông tăng lên, công chúng cũng có nhu cầu về báo chí nên Minh Báo đã thực hiện một cuộc cải cách, dần dần tiếp cận hơn và bắt đầu đăng nhiều kỳ tiểu thuyết võ thuật để thu hút tỷ lệ đặt mua.

Nhưng thái độ không thô tục, không hào nhoáng vẫn còn rất cao trong lòng giới văn nhân nên dù doanh thu của Minh Báo có tăng nhưng vẫn không bằng Tinh Đảo.

Phải đến đầu những năm 1970, Minh Báo mới thực hiện những cải cách lớn và bắt đầu xuất bản một phụ bản giải trí, nội dung tràn ngập tin tức và chuyện phiếm, sôi động hơn nhiều phương tiện truyền thông khác. Điều này giúp cho Minh Báo vượt qua Tinh Đảo, lần đầu tiên chiếm giữ vị trí dẫn đầu.

Vậy mà bây giờ Thạch Chí Kiên ở đây cho Kim Dung lời khuyên.

Nói cho hắn biết hắn có thể duy trì phong cách cao cấp của Minh Báo ban đầu và tạo ra một phần bổ sung giải trí rất hào nhoáng có tên Minh Báo Tuần San.

Nội dung hơi thô tục, bao gồm chụp lén người nổi tiếng trong phòng riêng, theo dõi tung tích của người nổi tiếng, đăng tin về những kẻ giết người hàng loạt, mẹ kế và những kẻ bạo hành trẻ em mỗi ngày, bao trùm tất cả các tin tức, cấp độ càng thấp càng tốt.

Nghe Thạch Chí Kiên nói xong, Kim Dung cảm thấy tam quan của mình đã tan vỡ thành từng mảnh.

Tại sao người này lại vô sỉ đến tình trạng như vậy?

Thạch Chí Kiên không bị vẻ ngoài văn nhân của Kim Dung lừa gạt.

Quả thật, lão đại Kim Dung là một đại sư võ hiệp không tệ, nhưng cùng lúc hắn cũng là một doanh nhân khôn ngoan.

Cho dù bây giờ Thạch Chí Kiên không nói ra, ngày sau Minh Báo vẫn đi con đường này.

Cũng không còn cách nào, vì sinh tồn, tất cả mọi người phải hiển thị thần thông của mình.

Mãi cho đến khi Minh Báo thực sự tạo được chỗ đứng và không còn nhu cầu sử dụng những bài báo hào nhoáng như vậy để thu hút sự chú ý và tranh giành lượng truy cập thì tờ báo này mới có thể thực sự khẳng định được vị thế cấp cao của mình. Nhưng điều đó sẽ phải chờ đợi gần ba mươi năm.

Cuối cùng, theo thỏa thuận giữa Thạch Chí Kiên và Kim Dung, nếu Minh Báo Tuần San, cũng chính là Minh Báo Giải Trí có thể tăng doanh số bán hàng của Minh Báo trong tương lai, đồng thời có thể đánh bại Tinh Đảo, Kim Dung và công ty Thần Thoại của Thạch Chí Kiên sẽ thiết lập quan hệ đối tác chiến lược.

Tương lai, mì tôm nước ngọt của Thạch Chí Kiên có thể được quảng cáo giảm giá 50% tại Minh Báo. Minh Báo hoàn toàn ủng hộ mọi hoạt động của công ty Thần Thoại, đồng thời kiên quyết phản đối việc đăng tải bất kỳ tin tức tiêu cực nào về công ty Thần Thoại.

Trái lại, Thần Thoại cũng phải ủng hộ Minh Báo toàn diện, bao gồm tài trợ mì, nước ngọt cho các hoạt động khác nhau của Minh Báo, khuyến khích toàn bộ nhân viên đăng ký mua Minh Báo…

Thạch Chí Kiên rất hài lòng với hành động của Minh Báo lần này.

Đầu tiên, hắn phóng đại mâu thuẫn giữa Trâu Văn Hoài và Thiệu thị, khiến Trâu Văn Hoài và ông trùm Triệu ngày càng quyết liệt, không có một chút cơ hội hòa giải.

Tiếp theo, thông qua sự hợp tác này, hắn đã tiếp cận được Minh Báo, một cơ quan truyền thông quan trọng, đồng thời có mối liên hệ thân thiết với Kim Dung.

Cuối cùng, bài văn dở tệ của Thạch Chí Kiên đã được bán. Một chương chưa đến ba nghìn chữ bán được ba nghìn tệ.

Cao gấp ba mươi lần tiền nhuận bút của Nghê Khuông, người luôn tự nhận mình là đệ nhất thiên hạ về tiền nhuận bút.

Đối với Thạch Chí Kiên mà nói, mặc dù ba nghìn tệ này giống như hạt cát trong sa mạc nhưng chẳng khác nào cây cỏ cứu mạng, bởi vì hắn đang thiếu tiền trầm trọng.

Sáng hôm sau.

Loan Tử.

Một bảo vệ người Ấn Độ trực ca đêm, đầu quấn vải cao, mặc đồng phục màu đỏ tươi, tay cầm một khẩu súng dài, đứng ngáp dài canh gác ở cửa tòa nhà.

Hai cảnh sát chán nản đi tuần trên đường phố, thỉnh thoảng tìm chỗ nào đó hút thuốc.

Trên những con đường vắng chỉ có người bán rau và đồ ăn sáng, ngoài ra còn có những người quét dọn đường phố, những người bán hàng rong dựng sạp ven đường để mua bán báo buổi sáng.

Hết chương 311.
Bình Luận (0)
Comment