Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 312 - Chương 312. Chiến Thần Văn!

Chương 312. Chiến thần văn!
Chương 312. Chiến thần văn!

Ở Hồng Kông thời đại này, báo và tạp chí chắc chắn là phương tiện truyền thông chính để người dân tiếp nhận thông tin từ thế giới bên ngoài. Vì vậy, cả nhân viên văn phòng và giới nhà giàu đều thích đọc báo trong khi ăn sáng hoặc đi xe kéo, xe buýt hoặc ô tô riêng.

Bằng cách đọc báo buổi sáng, ngươi có thể tìm hiểu những tin tức nóng nhất trong ngày và biết những tin đồn mà người khác không biết. Do đó, báo buổi sáng có doanh số bán hàng tốt nhất trong số tất cả các loại báo và tạp chí lớn.

Để bán được nhiều báo hơn và kiếm được nhiều tiền hơn, những người bán báo nhỏ này sẽ dậy từ rất sớm. Bọn hắn đến xưởng in phát hành báo và tạp chí định kỳ để lấy hàng, sau đó mang về sạp riêng của mình để bán.

Đừng coi thường loại hình kinh doanh nhỏ này. Ngươi có thể mua một tờ báo với giá hai xu và bán nó với giá năm xu, đủ để ngươi kiếm được gấp đôi lợi nhuận.

Nếu kinh doanh tốt, ngươi có thể kiếm được mười nhân dân tệ bằng cách bán hai trăm tờ báo mỗi ngày, tức là ba trăm nhân dân tệ một tháng, kiếm được nhiều hơn cả một nhân viên văn phòng!

Nếu không bán hết báo, ngươi có thể bán cho những người làm bún, lạp xưởng với giá rẻ để bọn hắn dùng làm giấy đóng gói, hoặc có thể bán trực tiếp cho điểm thu gom giấy vụn. Bằng cách này, ngươi có thể thu hồi được một phần vốn của mình.

Lúc này…

Ông chủ sạp báo Long chân thọt đang lật các tờ báo với những ngón tay ướt đẫm nước bọt. Hắn đọc tổng quát xem tờ báo nào có tin nóng để đặt ở nơi dễ thấy trên sạp báo của mình.

Rất nhanh, Long chân thọt đã bị thu hút bởi một mẩu tin trên một tờ báo mới.

Hắn xem qua nó một cách cẩn thận, đó là một sản phẩm bổ sung mới của Minh Báo với doanh số bán hàng giảm mạnh trong thời gian này.

Mọi người đều biết Minh Báo chơi không lại Tinh Đảo, nhất là khi nó bị Tinh Đảo đánh bại ngày hôm qua, không ngờ hôm nay lại xuất bản một phụ bản, cũng không biết nội dung là gì.

“Phiên bản đời thực của Tiếu Ngạo Giang Hồ! Chuyện xưa không thể không kể của Trâu Văn Hoài và ông trùm Thiệu.”

Tiêu đề ở trang đầu khá bắt mắt, khi đọc nội dung phía dưới, tam quan của Long chân thọt lập tức bị tẩy lễ.

“Chiến thần Trâu Văn Hoài trở về, phát hiện vợ của mình cõng heo, con gái thì ở ổ chó, hắn gầm lên giận dữ. Ba nghìn tướng sĩ Thiệu thị cùng hắn phản bội ông trùm Thiệu…”

Cho dù văn hóa của Long chân thọt không cao nhưng thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm máu,

“Điều này mà cũng được sao?”

Nếu là trước đây, Long chân thọt không mấy lạc quan với loại báo mới này, dù sao nó cũng chưa được thị trường kiểm nghiệm, còn chưa biết có bán chạy hay không. Tuy nhiên, sau khi đọc một chương cẩu huyết như vậy, chẳng biết tại sao trong lòng hắn lại dâng lên một cảm giác sảng khoái không cách nào hình dung.

Trước kia, hắn cũng thích đọc một số bài viết khiến người ta cảm thấy vui vẻ, cảm giác như đang câu cá, hết bài này đến bài khác, nhưng cảm giác khi đọc bài này lại khác. Thay vào đó là những con cá lớn lần lượt bị đẩy về phía ngươi, thật thú vị!

Thế là, Long chân thọt đưa ra một quyết định lớn mật: “Để cho ta ba trăm tờ báo này.”

Những người đi cùng với Long chân thọt lần đầu tiên thấy hắn to gan như vậy. Trước đây mỗi tờ báo chỉ đặt năm mươi bản, cao nhất cũng chỉ có một trăm bản, hiện tại lại đặt ba trăm bản, hắn điên rồi sao?

“Long chân thọt, đầu óc ngươi có bệnh à?”

“Đúng vậy, đặt nhiều báo như thế, coi chừng ăn cho hết đấy.”

Long chân thọt không quan tâm đến những người giễu cợt mình, im lặng cất ba trăm tờ báo.

Nam nhân có đôi khi nên đánh cược một lần. Hắn cược tờ báo sẽ hot.

Thời gian dần trôi.

Ngày càng có nhiều người làm việc trên đường phố và khu chợ trở nên sôi động hơn.

“Cho ta một tờ báo.”

“Có tờ nào hay giới thiệu không?”

Những người bán báo nhỏ kiếm sống bằng nghề bán báo cũng đã bắt đầu công việc bận rộn nhất trong ngày của mình.

Thu tiền, đưa tiền lẻ, gấp tờ báo lại và trao cho.

Nhưng ngay sau đó, những người bán sạp báo khác phát hiện ra rằng công việc kinh doanh của Long chân thọt đặc biệt tốt, đặc biệt là ấn bản bổ sung của Minh Báo hắn đặt mua nhiều nhất lại đang bán chạy nhất.

Làm sao có thể như vậy?

Vì vậy, người tò mò không thể không lấy một bản rồi đọc nó.

Tam quan nổ tung.

Chiến thần trở về?

Vợ cõng heo?

Bọn hắn đã hiểu tại sao lại có nhiều khách hàng mua tờ báo này đến vậy

Không còn nghi ngờ gì nữa, tin tức này sẽ sớm bùng nổ ở Hồng Kông!

Ngoài ra, điều khiến mọi người tò mò hơn chính là…

Tác giả ký tên là A Phi và A Lư là ai?

“Ngươi đã đọc chưa? Thì ra là Trâu Văn Hoài bị Thiệu thị xa lánh.”

“Thì ra tên Chu Độ Văn đang luyện Quỳ Hoa Bảo Điển.”

“Đúng vậy, trách không được ta cứ có cảm giác hắn ái nam ái nữ.”

“Này, lão đại, ngươi có xem tờ báo hôm nay không? Trâu Văn Hoài cõng một con heo trên lưng.”

“Đọc rồi, không ngờ nội bộ Thiệu thị đen tối như vậy.”

“Trách không được Trâu tiên sinh lại phản bội chạy trốn khỏi Thiệu thị.”

Con người thật kỳ lạ, mọi thứ càng kỳ lạ thì càng dễ khơi dậy sự quan tâm của bọn hắn.

Bài báo kém chất lượng và siêu thô tục do Thạch Chí Kiên chuẩn bị này đã ngay lập tức làm bùng nổ thị trường và tung tin đồn thất thiệt. Thế là, “Trâu Văn Hoài cõng heo” trở thành điểm sáng siêu cấp trong ngày hôm đó.

Hết chương 312.
Bình Luận (0)
Comment