Đường Lockhart, bên trong căn hộ.
“Nói ta cõng cái gì?” Trâu Văn Hoài cầm lấy phụ san của Minh Báo đọc qua, không khỏi nổi giận đùng đùng.
Đám người Hà Quan Xương vội vàng an ủi hắn: “Đừng nên vọng động, cũng không cần tức giận. Đây đều là những điều bịa đặt! Hơn nữa, ngươi có cõng heo hay không, chúng ta đều có thể chứng minh giúp ngươi.”
“Nhưng tờ báo viết quá tệ, quả thật nói hươu nói vượn.”
Trâu Văn Hoài càng nghĩ càng giận. Dù sao hắn cũng là người có tri thức, có văn hóa. Bây giờ lại bị người ta bôi xấu, khiến cho hắn xấu hổ vô cùng.
“Mọi người giúp ta điều tra thử xem tác giả A Phi và A Lư rốt cuộc là ai. Trâu Văn Hoài ta sẽ gõ chết bọn hắn.”
“Điều này chỉ sợ không tra ra được.”
“Đúng vậy, rất nhiều tác giả dùng bút danh chỉ vì muốn giữ bí mật.”
“Yên tâm đi, ta có vài mối quan hệ với Minh Báo. Để ta giúp ngươi hỏi một tiếng.”
“Ta nói thật, các ngươi đừng có đùa ta.” Trâu Văn Hoài thấy đám anh em của mình ngươi một câu ta một câu, thật sự không nén được sự tức giận.
“Bớt giận. Ta thấy bây giờ không phải là lúc tức giận.” Hà Quan Xương thấy hắn giận thật, vội lên tiếng an ủi.
“Là ai?”
“Đương nhiên là ông chủ Thiệu rồi.”
Trâu Văn Hoài suy nghĩ một chút rồi im lặng.
Đám người Hà Quan Xương cũng không lên tiếng.
Tốt xấu gì cũng là chủ tớ, cho dù là ai cũng không muốn đấu với nhau như vậy, nhưng ông trùm Thiệu muốn đuổi tận giết tuyệt bọn hắn, bọn hắn cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
…
Tối hôm qua, Thiệu Nghị Phu thức cả đêm để xem bản demo của bộ phim trước.
Đây là thói quen nhiều năm của hắn. Sau khi Thiệu thị quay xong một bộ phim, hắn sẽ xem bản demo của bộ phim trước tại phòng chiếu phim của mình, xem có thể thành công vang dội hay không.
Nếu hắn phát hiện có chỗ nào không ổn, hắn sẽ chỉ đạo đạo diễn bổ sung hoặc thay đổi lại.
Thiệu Nghị Phu có ba vũ khí thần kỳ dành cho phim, là nữ thì phải đẹp, có thể cởi thì cởi. Nam cũng phải đẹp, có thể đánh thì đánh. Nếu không thể cởi cũng không thể đánh, vậy thì có thể hát.
Hát cái gì? Hát điệu hát dân gian Hoàng Mai nổi tiếng nhất gần đây, về một cặp vợ chồng trở về nhà…
Đương nhiên, Thiệu Nghị Phu cũng có lúc nhìn nhầm, chính là lúc Thạch Chí Kiên mua đứt bộ phim Độc Tí Đao.
Thiệu Nghị Phu cũng đã xem qua bộ phim đó, nhưng hắn không đánh giá cao về nội dung câu chuyện cũng như kỹ thuật chỉ đạo của đạo diễn.
Nói trắng ra, thời điểm đó Thiệu Nghị Phu không thích Trương Triệt, cảm thấy đạo diễn này có chút không đứng đắn.
Nhưng một đạo diễn tầm thường như vậy giờ đây đã trở thành gương mặt đại diện cho Thiệu thị, một đạo diễn triệu đô tiếng tăm lừng lẫy.
Thiệu Nghị Phu thuận thế mà làm, thăng chức cho Trương Triệt, không mắng hắn là thằng chó mà gọi hắn là đích tử của Thiệu thị.
Khi Thiệu Nghị Phu xem hết bản demo của bộ phim, hắn xoa mi tâm rồi bảo người ta bật đèn, sau đó hắn dặn dò thư ký bên cạnh: “Ta đã xem xong bộ phim Thợ săn. Ngươi gọi điện thoại cho đạo diễn Dương Thụ, nói nữ chính thoát y trong bộ phim vẫn còn chưa đủ, bảo hắn lớn mật, hào phóng thêm một chút.”
“Còn nữa.” Thiệu Nghị Phu dừng lại: “Ngươi nói cho hắn biết mục đích điện ảnh của chúng ta là bán vé. Làm thế nào để có được doanh thu bán vé cao nhất. Phải biết cách lấy lòng khán giả! Hiện nay khán giả là loại người gì? Những người khuân vác, nhân viên phục vụ trong nhà hàng và công nhân trong các nhà máy! Những người ở tầng dưới chót mới là nền tảng vững chắc cho phòng vé của chúng ta. Vì vậy chúng ta phải quay một số nội dung mà bọn hắn có thể hiểu được. Đừng thanh lịch hay sâu sắc gì cả.”
“Nhớ, mặc dù phim là nghệ thuật nhưng nghệ thuật cũng chia thành sang trọng và thô tục. Chúng ta dùng sự sang trọng để giành giải thưởng ở nước ngoài; sự thô tục thì nên dùng nó để giành doanh thu phòng vé, ngươi hiểu không?”
“Ta hiểu rồi.”
“Được rồi, đi làm đi.”
Sau khi giải quyết xong vấn đề, lúc này, Thiệu Nghị Phu mới phát hiện tâm phúc Chu Độ Văn, còn có ái tướng do một tay hắn đề bạt Phương Nghệ Hoa đang chờ bên cạnh.
Biểu hiện của hai người cực kỳ quái lạ, giống như chịu đựng cái gì đó nhưng lại không dám nói.
Chu Độ Văn thì lộ vẻ khiếp đảm, thậm chí nháy mắt với Phương Nghệ Hoa đứng bên cạnh.
Năm nay Phương Nghệ Hoa mới ba mươi mấy tuổi, trước kia làm ca sĩ. Mười lăm năm trước, Phương Nghệ Hoa đã xuất hiện trong cuộc đời của Thiệu Nghị Phu.
Có một đêm, Thiệu Nghị Phu đến hộp đêm do Thiệu thị mở để nghe nhạc. Lúc đó, Phương Nghệ Hoa lên sân khấu biểu diễn. Dáng người của nàng vừa quyến rũ vừa động lòng người, ngay cả giọng hát cũng ngọt ngào.
Sau khi biểu diễn hoàn tất, Thiệu Nghị Phu mời Phương Nghệ Hoa đi ăn khuya. Nói chuyện hồi lâu, Thiệu Nghị Phu phát hiện Phương Nghệ Hoa không chỉ có dáng người xinh đẹp, ca hát rất hay mà còn biết được cách quản lý kinh doanh. Vì thế hắn lập tức mời nàng gia nhập công ty Thiệu thị.
Lúc đó, sự nghiệp ca hát của Phương Nghệ Hoa giống như mặt trời ban trưa. Rất nhiều người khuyên nàng đừng rời đi, nhưng nàng vẫn liều lĩnh rời khỏi lĩnh vực ca hát.