Hiện tại, Thiệu Nghị Phu hết lòng tuân thủ lời hứa, đề bạt nàng làm quản lý có thực quyền ở Thiệu thị, chịu trách nhiệm mua sắm. Trên cơ bản, nàng nắm giữ mảng tài vụ của công ty trong tay mình.
“Các ngươi có chuyện gì muốn nói? Lén lén lút lút.” Thiệu Nghị Phu nhận khăn ướt người làm đưa tới, lau mặt và hai tay, sau đó nhận lấy tách trà sâm.
“Đây là phụ bản hôm nay của Minh Báo, ngươi xem qua trước đi.” Phương Nghệ Hoa đưa tờ báo trong tay đến.
“Chẳng có gì thú vị.” Thiệu Nghị Phu không biết bọn hắn muốn làm gì, thuận tay nhận lấy tờ báo rồi nhìn thoáng qua. Hắn đột nhiên nhìn thấy tiêu đề trên trang nhất của tờ báo “Phiên bản đời thực của Tiếu Ngạo Giang Hồ. Chuyện không thể không nói giữa Trâu Văn Hoài và ông trùm Thiệu.”
Thiệu Nghị Phu chỉ đọc vài chữ đã không chịu nổi. Với trình độ văn hóa cực cao của mình, hắn thật sự không nuốt nổi giọng văn của Thạch Chí Kiên.
Thế là hắn cau mày, vừa uống trà vừa kiên trì đọc hết bài báo. Đến lúc đọc đoạn cõng heo, hắn không nhịn được phụt ngụm trà trong miệng ra ngoài.
Cái này mà cũng được?
Lông mày của Thiệu Nghị Phu dần dần giãn ra rồi lại cau chặt, rồi giãn ra. Cứ nhiều lần như vậy khiến Phương Nghệ Hoa và Chu Độ Văn không dám nói câu nào.
Thiệu Nghị Phu là người như thế nào?
Hắn đọc hết bài báo đã hiểu được ảo diệu bên trong.
Ngoài mặt thì có vẻ như nói hươu nói vượn, trên thực tế là thả bom khói, giúp đám phản bội Trâu Văn Hoài giải vây.
“Thật thú vị, đúng là cao thủ.” Thiệu Nghị Phu dùng tay gõ vào tờ báo, khiến tờ báo rung lên.
“Ta đã phái người đi điều tra. Thiệu tiên sinh ngươi đoán xem…” Chu Độ Văn cả gan nói: “Tác giả A Phi và A Lư chính là tên khốn Thạch Chí Kiên.”
“Cái gì?” Thiệu Nghị Phu ngây người, đột nhiên cười nói: “Quả nhiên ta không nhìn lầm. Tên tiểu tử này là một nhân tài, đủ lanh lợi, đủ sắc bén. Đáng tiếc ta lại không sử dụng được.”
Chu Độ Văn và Phương Nghệ Hoa nhìn nhau. Bọn hắn không ngờ Thiệu Nghị Phu không những không tức giận mà còn khen Thạch Chí Kiên không dứt miệng.
“Vậy bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?”
“Còn làm như thế nào nữa? Đương nhiên phải phản pháo rồi.” Thiệu Nghị Phu nói: “Nhưng trước đó chúng ta chủ động tìm các tòa soạn, hoặc gọi điện thoại để bọn hắn tìm tới. Đồng thời bàn điều kiện với bọn hắn giúp chúng ta đăng tuyên truyền phim ba ngày miễn phí. Khi đó chúng ta mới có thể đăng bài giúp bọn hắn.”
“Sao?” Chu Độ Văn và Phương Nghệ Hoa ngẩn người, luôn có cảm giác có cái gì đó không đúng.
Sau khi hai người Phương Nghệ Hoa đi rồi, Thiệu Nghị Phu càng đọc bài báo lại càng cảm thấy thích. Có thể nhìn rõ tâm lý của độc giả, Thạch Chí Kiên này không đơn giản.
Hiện tại, đối với Thiệu thị mà nói, hết thảy đều đã không thể vãn hồi. Nếu đã như vậy, vì sao không buông tay diễn với Thạch Chí Kiên một lần, tuyên truyền lẫn nhau, ngươi đến ta đi, quảng cáo miễn phí cho nhau?
Tiền quảng cáo của đám báo chí truyền thông đáng chết đắt như quỷ.
Hiện tại, có thể gõ bọn hắn một chút rồi.
“Ha ha ha.” Thiệu Nghị Phu ngửa mặt lên trời cười to.
Sau khi Minh Báo nếm được quả ngọt khi thêu dệt vô cớ “văn tế chiến thần”, hôm sau nó lại ra tay lần nữa, thêm mắm thêm muối bắt đầu tập trung vào toàn bộ tin đồn về Thiệu thị.
Lần này không cõng heo nữa mà là đi theo con đường “văn tế con rể”. Trâu Văn Hoài một lần nữa hóa thân thành con rể bị ruồng bỏ, bị cha vợ là ông trùm Thiệu trong ngoài khi dễ, ôm đồm tất cả việc nhà, cơm chỉ có thể ăn thừa, ngay cả đi chợ mua thức ăn cũng sẽ mắc hơn người khác một hai phân tiền. Vì thế hắn thường xuyên bị ăn tát.
Đối với điều này, Trâu Văn Hoài luôn ăn tát chỉ mỉm cười tà mị nói một câu: “Yến tước sao chỉ biết hồng hộc.”
Chỉ trong thời gian hai ngày, Minh Báo đã sử dụng hai bài báo để đảo ngược hình ảnh bất lợi của đám người Trâu Văn Hoài, còn Thiệu thị thì bị bôi đen triệt để, thậm chí ngay cả Thiệu Nghị Phu cũng trở thành trùm phản diện ăn hiếp người thành thật.
Đối với sự việc này, Thiệu Nghị Phu đã thể hiện sự độ lượng của mình khiến cho tất cả mọi người khâm phục không thôi.
Ông trùm Thiệu đã đặc biệt làm rõ sự thô tục của bài báo trên Tinh Đảo Nhật Báo, đúng là không cách nào nhìn thẳng vào tính xác thực của bài báo.
Cuối cùng, hắn cao giọng nói: “Ta đề xướng ngành giải trí và các phương tiện truyền thông nên thanh lọc hoàn toàn những bài báo thô tục như vậy.”
“Đúng là báo chí có mức độ tự do cao, nhưng tự do cũng phải có giới hạn! Nếu chỉ dùng loại bài này làm tổn thương người dân và không có chút xác thực nào để giật gân thì ta nghĩ loại tin tức này, loại bài báo này nên ném vào lò lửa.”
“Cuối cùng, ta nhấn mạnh, Thiệu thị luôn tuân theo lý tưởng dân chúng là cha mẹ áo cơm. Đề cao chân, thiện, mỹ là trách nhiệm xã hội của chúng ta, chúng ta sẽ luôn đi đầu trong việc khám phá. Vì vậy bộ phim mới “Thợ săn” ra mắt sau ba ngày nữa sẽ mang đến cho mọi người trải nghiệm nghe nhìn khác biệt.”