Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 319 - Chương 319. Tổn Chiêu!

Chương 319. Tổn chiêu!
Chương 319. Tổn chiêu!

“Đầu tư một nghìn đô la Hồng Kông, tương lai sẽ nhận lại một nghìn ba. Đầu tư nhiều thì nhận nhiều, tâm động không bằng hành động. Tới đi, mộng tưởng bao lớn, sân khấu sẽ lớn bấy nhiêu. Ngươi muốn làm chủ đầu tư của bộ phim cũng được.”

Phía sau là hợp đồng của công ty Gia Hòa. Nói trắng ra là hợp đồng đầu tư tài chính.

Sư gia Tô đọc thư xong rồi lại nhìn bản hợp đồng, tâm đúng là động thật.

Làm phim ở Hong Kong bây giờ vẫn là một việc làm rất cao quý, hầu hết đều do các hãng điện ảnh quay, có các ông trùm điện ảnh kiểm soát và chỉ đạo ở hậu trường.

Những người bình thường như bọn hắn chỉ có thể trả tiền để đến rạp xem.

Nhưng bây giờ Thạch Chí Kiên đã cho công chúng cơ hội tham gia, ai cũng có thể trở thành nhà sản xuất, ai cũng có thể trở thành ông chủ điện ảnh, cảm giác này xem ra thực sự rất hưng phấn!

Sư gia Tô là một người hâm mộ phim từ đầu đến đuôi.

Hắn bình thường không có sở thích gì, sau khi được phát tiền lương, hắn đến rạp chiếu phim ba ngày, xem đi xem lại bộ phim yêu thích của mình.

Trong lòng hắn có một ước mơ, chính là có một ngày hắn có thể được tham gia một bộ phim. Vì thế, câu nói của Thạch Chí Kiên, ngươi muốn làm chủ đầu tư của bộ phim luôn cũng được đã kích thích hắn.

Sư gia Tô lén cất phong thư, còn có bản hợp đồng vào túi, rồi thở phào một hơi an ủi Đới Phượng Ny: “Đại tiểu thư ngươi đừng nên tức giận. Thạch Chí Kiên làm mấy chuyện này, có quỷ mới tin.”

“Ngươi làm như vậy, có quỷ mới tin ngươi.”

Khi Thạch Chí Kiên lấy ra phong thư lẫn bản hợp đồng, nhờ đám người Trâu Văn Hoài gửi ra ngoài giùm để gọi vốn đầu tư, Trâu Văn Hoài đã rống to một tiếng.

“Chúng ta là người làm phim, không phải ăn mày, làm sao có thể lấy tiền từ trong tay dân chúng được?”

“Cái gì gọi là ăn xin chứ? Chúng ta tìm bọn hắn đầu tư, sau đó trả lãi. Một nghìn đô la Hồng Kông, thu lại một nghìn ba. Vô cùng có lời.”

“Nếu chẳng may số lượng vé bán không tốt thì sao?”

“Vậy thì một nghìn trả lại bảy trăm, lỗ ba trăm. Làm ăn thì phải có phong hiểm, sao có thể chỉ kiếm mà không lỗ chứ?”

“Tại sao ngươi không viết câu này trong thư?”

“Viết sợ bọn hắn chạy mất.”

Trâu Văn Hoài nhìn đám người Hà Quan Xương: “Các ngươi thấy thế nào?”

Hà Quan Xương nói: “Không phải chúng ta đang lừa gạt chứ?”

Trần Tự Cường nói: “Ai hiểu pháp luật nói nghe một chút đi.”

Thạch Chí Kiên giơ ngón tay ra hiệu mọi người im lặng.

“Ta đã xem qua luật tài chính hiện hành của Anh. Luật trên chỉ cấm tài trợ bất hợp pháp, chủ yếu nhắm vào thị trường chứng khoán! Chúng ta hiện đang tham gia một bộ phim, không phải tài trợ, mà là huy động vốn từ cộng đồng.”

“Các ngươi có hiểu khái niệm huy động vốn từ cộng đồng không? Nếu ngươi không hiểu, ta có thể giải thích cho các ngươi hiểu. Đó là một phương pháp gây quỹ giúp đỡ người khác. Ngươi giúp ta, ta giúp ngươi. Nếu ngươi kiếm được tiền, mọi người sẽ cùng nhau hạnh phúc. Nếu thua tiền thì mọi người đều vui vẻ. Đừng lo lắng, chỉ cần công ty còn tồn tại thì sau này mọi người vẫn có cơ hội kiếm tiền!”

“Nói một cách dễ hiểu, chúng ta đang gây quỹ cộng đồng cho nghệ thuật! Đó là một hành vi gây quỹ rõ ràng.”

Mặc dù Thạch Chí Kiên quanh co lòng vòng nhưng đám người Trâu Văn Hoài vẫn hiểu được đây là một hành vi gây quỹ rất vô liêm sỉ!

“Vấn đề là, ngươi nói những thứ đó, có người tin sao?” Trâu Văn Hoài trừng mắt.

“Câu hỏi này hỏi rất hay.” Thạch Chí Kiên một lần nữa dựng thẳng ngón tay lên, giọng điệu trịnh trọng: “Cho nên, ta mới dùng danh nghĩa của ngươi đưa ra ngoài. Đồng thời có viết, Gia Hòa chúng ta sắp sửa ký hợp đồng với Vương Vũ, Phan Anh Tử. Đến lúc đó, hai người bọn hắn sẽ là diễn viên chính của bộ phim này. Ngươi nói, những người mê điện ảnh có tin không?”

Trâu Văn Hoài thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.

Tại sao hắn lại trở thành bia ngắm như thế?

“Vương Vũ và Phan Anh Tử đã ký hợp đồng dài hạn với Thiệu thị, làm sao có khả năng ký hợp đồng với chúng ta chứ?”

Tất cả mọi người đều cảm thấy ý tưởng này của Thạch Chí Kiên không thể tưởng tượng được, vì gạt người mà đạt đến cảnh giới vô sỉ.

“Tại sao lại không thể?” Thạch Chí Kiên nói một câu khiến tất cả mọi người thổ huyết: “Các ngươi cùng nhau nghĩ cách để Vương Vũ trộm hợp đồng, rồi thiêu hủy hợp đồng với Thiệu thị.”

“Trộm hợp đồng? Phạm pháp đấy.”

“Giật dây trộm hợp đồng, làm không tốt sẽ bị liên đới.”

Đám người Trâu Văn Hoài, Hà Quan Xương cảm thấy Thạch Chí Kiên đúng là điên rồi, ngay cả chuyện phạm pháp như vậy mà cũng có thể nghĩ ra.

Tuy nhiên, đối với Thạch Chí Kiên mà nói, chuyện Vương Vũ trộm hợp đồng ở kiếp trước hoàn toàn không phải chuyện mới mẻ.

Năm 1967, Vương Vũ vào vai chính trong bộ phim Độc Tí Đao, hoành không xuất thế, đạt doanh thu phòng vé 1,29 triệu đô la Hồng Kông, phá vỡ kỷ lục phòng vé Hồng Kông năm đó. Bộ phim cũng thành công ở Hàn Quốc và các nơi khác. Khi Vương Vũ ra nước ngoài, mấy nghìn khán giả đứng chờ ngoài cửa khách sạn để ký tên.

Về sau, Vương Vũ mở ra thời đại hoàng kim. Kim Yến Tử năm 1968, Độc Tí Đao Vương năm 1969, Long Hổ Đấu năm 1970 đều là quán quân phòng vé năm đó. Hắn trở thành ngôi sao điện ảnh đầu tiên có bốn chiến thắng liên tiếp ở phòng vé.

Vương Vũ một bước lên mây, trở thành ngôi sao phòng vé được trả lương cao nhất ở Hồng Kông. Hắn cũng là đại diện đầu tiên của “kỷ nguyên võ thuật mới”. Phải đến khi Lý Tiểu Long trở nên nổi tiếng, địa vị của hắn mới bị lung lay.

Hết chương 319.
Bình Luận (0)
Comment