Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 320 - Chương 320. Văn Nhân Biến Thành Kẻ Trộm

Chương 320. Văn nhân biến thành kẻ trộm
Chương 320. Văn nhân biến thành kẻ trộm

Năm 1971, hợp đồng của Vương Vũ với Thiệu thị sắp hết hạn. Bởi vì không hài lòng với các điều kiện gia hạn nên hắn đã đi theo Trâu Văn Hoài đến hãng phim Gia Hòa. Nhưng hợp đồng với Thiệu thị chưa hết hạn, hắn đã trộm hợp đồng vào ban đêm. Có thể là do có cảm giác Thiệu thị quá keo kiệt, hắn thuận tay trộm luôn hơn trăm hợp đồng giúp mọi người xả giận. Thiệu thị lo lắng các diễn viên nhân cơ hội rời đi nên đã giấu kín chuyện này và tái ký hợp đồng với nhiều diễn viên với danh nghĩa “tăng lương”.

Nói cách khác, bây giờ Thạch Chí Kiên xuất ra một “tổn chiêu” như vậy, chẳng qua cũng chỉ xài lại chiêu cũ của đám người Trâu Văn Hoài giật dây Vương Vũ kiếp trước mà thôi.

“Mọi người yên tâm, nếu xảy ra chuyện, chúng ta cứ đẩy hết mọi trách nhiệm cho Vương Vũ.” Thạch Chí Kiên vỗ vai Trâu Văn Hoài, dùng giọng điệu kiên định nói.

Đám người Trâu Văn Hoài lại phun máu ba lần.

“Chúng ta làm người cũng không thể làm như thế? Làm như thế chẳng khác nào gạt Vương Vũ?”

“Đúng vậy, tốt xấu gì Vương Vũ cũng là nam nhân có nghĩa khí mà.”

“Cũng bởi vì hắn đủ nghĩa khí, cho nên chúng ta mới đẩy trách nhiệm lên người hắn khi xảy ra chuyện. Bằng không, hắn nhất định sẽ trách chúng ta tại sao không làm như vậy.” Thạch Chí Kiên chắc chắn nói.

“Các ngươi nghĩ lại đi, Trương Triệt là thầy của hắn, một tay dựa vào Độc Tí Đao mà nâng đỡ hắn. Còn thầy của Trương Triệt lại là Trâu Văn Hoài ngươi. Không có lão Trâu sẽ không có Trương Triệt, cũng không có Độc Tí Đao. Cho nên, xét về bối phận lẫn quan hệ, lão Trâu ngươi chính là sư tổ của Vương Vũ. Nếu lão Trâu ngươi xảy ra chuyện, hắn chính là khi sư diệt tổ. Cho nên, nếu chẳng may trộm hợp đồng thất bại, chúng ta nhất định trăm miệng một lời đẩy hết lên người hắn, để hắn gánh hậu quả, tránh cho hắn khi sư diệt tổ.”

Đám người Trâu Văn Hoài cảm thấy choáng váng trước lời ngụy biện của Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên nói tiếp: “Đương nhiên, các ngươi cũng có thể không làm như vậy, chúng ta cứ bồi dưỡng người mới. Nhưng trước khi các ngươi quyết định làm như vậy, ta hy vọng các ngươi đọc Xuất Sư Biểu của Gia Cát Lượng, nhất là một câu trong Xuất Sư Biểu, Tiên đế gây dựng sự nghiệp còn chưa xong thì nửa đường đã qua đời. Ta chỉ sợ mọi người còn chưa lập nghiệp xong thì đã bị rơi đài.”

“Giới giải trí là một hội chợ phù phiếm, không có quan hệ giữa con người với nhau! Nếu ngươi nói về lòng nhân, công lý và đạo đức với người khác, bọn hắn sẽ cắt đứt đường của ngươi. Ngươi nói về lễ nghĩa liêm sỉ với người khác, bọn hắn chỉ đào mộ tổ của ngươi. Chỉ khi nào ngươi có được thực lực đủ lớn, lúc đó ngươi mới có thể làm chuyện chân chính mà ngươi muốn làm.”

Thạch Chí Kiên nói xong, cố ý dừng lại một chút, để cho mọi người đầy đủ thời gian để suy nghĩ. Sau đó, hắn liếc nhìn mọi người một vòng rồi nói: “Bây giờ các ngươi lựa chọn đi, là giật dây Vương Vũ trộm hợp đồng, tiếp theo chim ưng sải cánh, quyết chiến Thiệu thị hay là chưa xuất sư đã chết, biến thành anh hùng nước mắt đầy áo?”

Ánh mắt của Trâu Văn Hoài chợt lóe lên sự ngoan lệ.

Hà Quan Xương lau khóe miệng, biểu hiện có chút dữ tợn.

Gương mặt của đám người Trần Tự Cường cũng hiện lên lệ khí.

“Được, chúng ta làm. Nhưng vấn đề là, một công ty nát như chúng ta có thể chứa được đại thần Vương Vũ sao?”

“Đúng vậy, ngay cả một văn phòng ra dáng cũng không có, làm sao chúng ta có thể thuyết phục hắn gia nhập Gia Hòa chứ?”

Đám người Trâu Văn Hoài lại ném vấn đề cho Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Việc này phải chú ý đến trình tự trước sau. Trước khi chúng ta huy động vốn, chúng ta nhất định phải khẳng định Vương Vũ đã là người của Gia Hòa chúng ta. Có như vậy, người dân mới có thể chủ động đưa tiền cho chúng ta.”

“Còn chúng ta đây, chúng ta lấy được tiền thì có thể bàn điều kiện với Vương Vũ, để hắn phản bội Thiệu thị, thuận tiện hoàn thành hành động trộm hợp đồng vĩ đại. Các ngươi nhìn đi, trình tự chỉ cần đúng là có thể hoàn mỹ biết bao nhiêu.”

Đám người Trâu Văn Hoài cẩn thận suy nghĩ lại, cảm thấy chuyện này rất có lý.

Tuy nhiên, nghĩ lại mình là người có học, làm như vậy chẳng phải cấu kết với nhau làm việc xấu sao?

“Ta phản đối.”

Trâu Văn Hoài vẫn còn do dự.

“Phản đối vô hiệu.” Thạch Chí Kiên trực tiếp cắt ngang hắn, sau đó đưa ra một phong thư và bản hợp đồng cho mọi người: “Bây giờ điều mà các ngươi cần làm là nhét thư chung với hợp đồng, rồi ghi địa chỉ từng cái. Sau đó, các ngươi dùng đầu lưỡi liếm tem, dán tem vào nơi của nó.”

“Nhớ kỹ, chúng ta gửi thư càng nhiều, ba ngày sau người tham gia đầu tư phim sẽ càng nhiều. Đến lúc đó, tiền mà chúng ta kiếm được sẽ càng nhiều.”

Trâu Văn Hoài cầm lấy một phong thư lên rồi khinh thường vứt xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn Thạch Chí Kiên: “Những người đó không phải đồ ngốc, bọn hắn sẽ đến thật sao?”

Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Cho nên, làm phiền ngươi khi viết địa chỉ viết thêm một câu, đại hội sẽ được tổ chức tại vũ trường Bobo, miễn phí cung cấp rượu, còn có chương trình ca múa nhạc đặc biệt.”

“Cái gì, tổ chức gây quỹ cộng đồng tại vũ trường?”

Đám người Trâu Văn Hoài nhìn nhau. Mấy chủ ý điên rồ này cũng chỉ có Thạch Chí Kiên mới có thể nghĩ ra.

Hết chương 320.
Bình Luận (0)
Comment