Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 321 - Chương 321. Đức Không Xứng Vị

Chương 321. Đức không xứng vị
Chương 321. Đức không xứng vị

“Cái gì? Ngươi muốn tổ chức đại hội gây quỹ cộng đồng ở vũ trường của ta?” Từ tam thiếu đang ôm con chó Bobo, kinh ngạc nhìn Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên ngồi trên ghế salon trong phòng khách quý của vũ trường, đốt một điếu thuốc, thái độ vô cùng bình tĩnh.

“Đúng vậy, tốt xấu gì ta cũng là ông chủ thứ hai của vũ trường. Ta muốn nhân dịp này tuyên truyền cho vũ trường một chút.”

“Tuyên truyền cái quỷ! Hiện tại vũ trường của ta kinh doanh rất tốt. Ngươi làm nhiều một ngày, ta sẽ kiếm ít tiền một ngày.”

Thạch Chí Kiên hơi nghiêng cơ thể về phía trước, kẹp điếu thuốc trong tay gõ xuống gạt tàn: “Kinh doanh rất tốt sao? Tại sao khi ta đến ngay cả một cọng lông cũng không có?”

“Đó là vì…”

“Bởi vì người đã bị Lệ Trì đối diện đoạt mất rồi.” Thạch Chí Kiên nói thay.

Từ tam thiếu hừ một cái, đưa tay đếm lông chó. Con Bobo nheo mắt, biểu hiện lười biếng nằm trong lòng hắn, không còn cái kiểu phách lối như trước kia.

“Cho nên, có rất nhiều chuyện không phải nhìn thấy kiếm được tiền là có thể kiếm được tiền. Lệ Trì đã thâm căn cố đế ở Hồng Kông, có rất nhiều khách quen. Còn ngươi, ngươi có bao nhiêu?”

“Ta…”

“Nếu ta đoán không lầm, đám bạn nhậu của ngươi vui chơi giải trí thì được, nhưng bảo bọn hắn giúp ngươi kiếm tiền, bọn hắn chạy mất dép rồi.”

Từ tam thiếu không lên tiếng nhưng tốc độ đếm lông chó lại tăng lên.

“Lần này ta mượn vũ trường để kiếm tiền, à không, là huy động vốn từ cộng đồng, thuận tiện giúp ngươi quảng cáo vũ trường luôn. Ngươi tin ta đi.” Thạch Chí Kiên dùng tay kẹp điếu thuốc xoa thái dương một cái, nói chắc như đinh đóng cột.

Từ tam thiếu cắn răng: “Ngươi bảo ta làm thế nào?”

“Làm thế nào? Đương nhiên là hợp tác với ta rồi.” Thạch Chí Kiên nói xong, tâm trạng vui vẻ chỉ vào Bobo trong ngực Từ Thế Huân: “Thiến rồi à? Nhìn xem, bây giờ nó ngoan biết bao nhiêu.”

Bobo nheo mắt, lười biếng “ô” một tiếng với Thạch Chí Kiên.

“Người trẻ tuổi vẫn còn non lắm.”

Trong văn phòng Thiệu thị, Thiệu Nghị Phu ném thư kêu gọi đầu tư của Thạch Chí Kiên lên bàn.

Trước mặt hắn, Chu Độ Văn vô cùng cung kính nói: “Nhưng sự kiện huy động vốn từ cộng đồng của hắn trông khá phô trương.”

“Thật sao?” Thiệu Nghị Phu quét mắt nhìn hắn: “Người Hồng Kông không phải đồ ngốc. Không làm mà đòi có ăn trên miệng hắn mà ngươi cũng tin?”

Thiệu Nghị Phu cho rằng, bản thân Thạch Chí Kiên chỉ biết kinh doanh nước ngọt mì tôm, hoàn toàn không rõ tình huống thị trường phim Hồng Kông.

Lần này hắn còn chơi lớn như thế, huy động vốn từ cộng đồng và lợi dụng kẽ hở pháp lý để cứu vãn nhu cầu cấp thiết của Gia Hòa.

Nhưng người trẻ tuổi cuối cùng cũng không giữ được bình tĩnh. Nếu không nghiên cứu thị trường thì sẽ không bao giờ nắm bắt được ý nghĩa thực sự của thị trường!

Muốn người ta bỏ tiền, tối thiểu nhất Gia Hòa ngươi cũng phải có một số đại minh tinh chèo chống, ví dụ như Vương Vũ, Trần Bảo Châu, Trần Quan Thái, Tiêu Phương Phương…

Hiện tại, Gia Hòa muốn người không có người muốn tiền không có tiền, còn xẹp hơn cả quả bóng. Công ty như vậy sớm muộn gì cũng đóng cửa mà thôi. Đến lúc đó, đám người Trâu Văn Hoài sẽ biến thành chó nhà có tang, trời đất bao la không chỗ dung thân.

Khi xảy ra chuyện, trên đời có rất nhiều chuyện đơn giản như vậy, ngươi thậm chí không cần nỗ lực ra tay, đối phương đã tự tìm đến cái chết!

Càng nghĩ càng đắc ý, Thiệu Nghị Phu tiện tay ấn nút trên hộp xì gà. Một điếu xì gà từ trong hộp lăn ra.

Sau khi Thiệu Nghị Phu bắt đầu luyện tập khí công dưỡng sinh, hắn rất ít khi hút thuốc uống rượu. Hộp xì gà trên bàn hắn nhiều lúc trở thành vật trang trí, thỉnh thoảng Chu Độ Văn lại vào lén lấy một điếu.

Thấy Thiệu Nghị Phu muốn hút xì gà, Chu Độ Văn xe nhẹ đường quen vội vàng khom người lấy xì gà cắt đầu, sau đó hai tay đưa lại cho Thiệu Nghị Phu, rồi từ một bên khác dùng diêm dài đốt xì gà giúp ông chủ.

Nhìn động tác thuần thục đến giọt nước không lọt của Chu Độ Văn, Thiệu Nghị Phu nhìn Chu Độ Văn thật sâu: “Ngươi có vẻ quen thuộc với hoàn cảnh trong phòng của ta nhỉ.”

Chu Độ Văn ngửi thấy mùi vị không đúng, vội vàng nói: “Ta cũng là nhờ trí nhớ tốt mà thôi. Thiệu tiên sinh ngươi tuyệt đối không nên suy nghĩ nhiều.”

“Ta không phải suy nghĩ nhiều mà là tự ngươi suy nghĩ nhiều.” Thiệu Nghị Phu nhả ra một ngụm khói vào mặt Chu Độ Văn: “Thạch Chí Kiên không đủ gây sự, không có tiền còn học đòi người ta mở công ty. Đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp. Ngược lại đám người Trâu Văn Hoài, Hà Quan Xương… Đáng tiếc, bọn hắn đi nhầm đường, muốn quay đầu lại sẽ rất khó.”

Chu Độ Văn nghe trong lời nói có chuyện. Chẳng lẽ Thiệu Nghị Phu lại mềm lòng đối với đám người Trâu Văn Hoài? Nếu chẳng may đám người Trâu Văn Hoài đó quay trở lại Thiệu thị, quỳ xuống xin Thiệu Nghị Phu tha thứ, biết đâu chừng hắn sẽ mềm lòng, đến lúc đó ta coi như…

Thiệu Nghị Phu thấy tròng mắt của Chu Độ Văn đảo lòng vòng, lập tức thở dài nói: “Ngươi đi làm việc trước đi.”

“Vâng, Thiệu tiên sinh.” Chu Độ Văn vội vàng cúi đầu lui ra.

Nhìn theo bóng lưng rời đi của Chu Độ Văn, Thiệu Nghị Phu cắn điếu xì gà, nheo mắt phun ra một ngụm khói kèm theo bốn chữ: “Đức không xứng vị.”

Hết chương 321.
Bình Luận (0)
Comment