Văn phòng công ty thực phẩm Vĩnh Khang.
Đới Phượng Ny đang xem lén tiểu thuyết võ hiệp nhiều kỳ gần đây được đăng trên Minh Báo, Thiết Huyết Truyền Kỳ. Nàng cực kỳ hâm mộ nam chính Sở Lưu Hương.
“Thiên hạ còn có một nam nhân hoàn mỹ như vậy sao?”
“Có bệnh về mũi, hô hấp bằng làn da? Đúng là đặc sắc.”
“Ồ, khinh công của hắn quá giỏi. Nửa đêm đi ăn trộm, còn lưu lại một mùi thơm.”
Đới Phượng Ny càng đọc càng cảm thấy say mê. Chờ đến khi nàng đọc đến nhân vật Thủy Mẫu Âm Cơ…
“Chà, tại sao ta lại cảm thấy nhân vật này có chút quen thuộc nhỉ?”
“Xinh đẹp như hoa nhưng lại hận nam nhân trong thiên hạ, tuy nhiên lại thích mỹ nữ, tính cách cao ngạo tự mãn.”
Đới Phượng Ny sờ mặt của mình: “Ta có cảm giác hình như đã gặp qua loại người này ở đâu rồi.”
Đọc đến cuối chương, nàng lại thấy một dòng quảng cáo của Cổ Long, vẫn là dòng quảng cảo chướng mắt như cũ, Sở Hương soái đề cử, nước ngọt mì tôm Thạch sư phụ ngon tuyệt!
Đới Phượng Ny giận không chỗ phát tiết. Vừa rồi nàng còn vô cùng sùng bái Cổ Long. Bây giờ nàng chỉ muốn lôi tên tác giả Đầu To đến đánh cho một trận.
Để Cổ Long không quảng cáo hàng hóa cho tên khốn Thạch Chí Kiên nữa, Đới Phượng Ny đã từng phái người đích thân đến thương lượng với Đầu To, đồng ý bỏ ra một cái giá lớn để hắn xóa quảng cáo rồi đổi thành quảng cáo của nhà mình, nhưng câu trả lời của Đầu To lại khiến Đới Phượng Ny giận sôi lên: “Chúng ta là người của giang hồ, rất trọng nghĩa khí.”
Giang hồ cái quỷ!
Ngươi chỉ là người viết sách bán chữ, học người ta nói nghĩa khí? Nếu không phải đại tiểu thư nhân từ nương tay, cực kỳ thích truyện của ngươi, loại khốn kiếp đến từ đảo Formosa ngươi đã bị ta đánh chết không biết bao nhiêu lần.
Trong lúc Đới Phượng Ny mắng chửi không ngừng, nàng bỗng nhiên nghĩ đến: “Đúng rồi, hôm nay là ngày tên khốn Thạch Chí Kiên kêu gọi đầu tư, cũng không biết có gì đặc sắc không? Đáng tiếc, bổn đại tiểu thư không thể tận mắt nhìn thấy sự thất vọng của hắn. Một đồng cũng không kêu gọi được.”
“Tìm người đến đó xem thử, biết đâu chừng ta sẽ vui hơn một chút. Sư gia Tô đâu rồi, người đâu, chết hết rồi sao?”
Đới Phượng Ny lớn tiếng gọi nhưng sư gia Tô bình thường như bóng với hình lại không thấy đâu.
Trần Bưu gõ cửa bước vào: “Đại tiểu thư, có chuyện gì không?”
“Cái tên khốn kiếp sư gia Tô đâu rồi?”
“Hắn bảo hôm nay bị tiêu chảy nên xin phép nghỉ một ngày.”
“Sớm không bị muộn không bị, hôm nay lại bị. Chờ ngươi về, ta cho ngươi đẹp mặt.”
Đới Phượng Ny mắng sư gia Tô vài câu, cảm thấy tên tùy tùng này thành sự không có nhưng bại sự thì có thừa. Nếu không phải nể mặt hắn đi theo nàng từ nhỏ đến lớn, nàng đã đuổi việc hắn rồi.
“Trần Bưu, ta lệnh cho ngươi đi làm một chuyện.”
“Có chuyện gì vậy, đại tiểu thư?”
“Đương nhiên là chuyện tốt rồi.” Đới Phượng Ny bắt chéo chân, lắc lắc chiếc chuông bạc trên mắt cá chân, đôi mắt sáng ngời như sao mai, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười ranh mãnh.
…
Vũ trường Bobo.
Hôm nay không biết là ngày tốt lành gì, bên ngoài vũ trường có người xếp hàng dài, có nam có nữ, vô số người trông mong được tiến vào vũ trường.
Hồ Tu Dũng và Đại Thanh Hùng cầm cờ đứng hai bên, lớn tiếng chào hỏi.
“Đừng có chen ngang như vậy.”
“Phải biết văn minh lịch sự.”
Ông chủ Lệ Trì Winzerton đối diện tay kẹp điếu xì gà ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, sau đó hỏi cấp dưới bên cạnh: “Làm cái quỷ gì vậy? Đi du lịch à?”
Trong khoảng thời gian này, Winzerton dựa vào lượng khách cũ mà Lệ Trì đã tích lũy giết chết tên tiểu quỷ Từ tam thiếu. Vũ trường Bobo đã rất lâu rồi không có nhiều khách như vậy xuất hiện.
“Chuyện này có thể thành công sao? Tại sao ta lại cảm thấy tim đập thình thịch thế nhỉ?” Trâu Văn Hoài hút thuốc, ánh mắt tang thương ngóng nhìn ra xa: “Quan Xương, ta luôn cảm thấy có lỗi với mọi người. Nếu không phải lúc trước ta khăng khăng muốn rời khỏi Thiệu thị, chúng ta cũng sẽ không giống như bây giờ.”
Hà Quan Xương đưa tay lấy điếu thuốc Trâu Văn Hoài đang hút, đưa lên miệng hút một hơi, sau đó đưa cho Trần Tự Cường bên cạnh: “Bây giờ chúng ta đều là châu chấu trên một sợi dây thừng. Gia Hòa có thành hay không phụ thuộc vào hành động lần này.”
…
Hai người Hồ Tu Dũng và Đại Thanh Hùng hướng dẫn mọi người vào trong vũ trường.
Đám người Trâu Văn Hoài bên cạnh cũng không thể đứng đó nhìn mà không làm gì, ra sức gào to: “Nước ngọt, nước khoáng, tất cả đều miễn phí. Còn có chương trình ca múa nhạc đặc sắc.”
“Tâm động không bằng hành động. Đầu tư sớm thì hưởng thành quả sớm.”
Lầu hai vũ trường, Từ tam thiếu ôm con chó Bobo trong lòng, nhìn Thạch Chí Kiên áo vest phẳng phiu, tóc chải vuốt cẩn thận bên cạnh: “Ngươi lừa nhiều người đến đây làm gì vậy? Nếu chẳng may xảy ra chuyện, kéo luôn vũ trường của ta xuống nước thì phải làm sao?”
Thạch Chí Kiên dùng tay thắt chặt cà vạt tím: “Yên tâm đi. Lần này ta chọn đều là những người có văn hóa. Quân tử động khẩu không động thủ.”
“Ta không quan tâm những chuyện đó. Tóm lại, ngươi đã nói sẽ quảng cáo cho vũ trường của ta. Lần này trông hết vào ngươi.”