Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 323 - Chương 323. Đại Hội Tẩy Não!

Chương 323. Đại hội tẩy não!
Chương 323. Đại hội tẩy não!

Trong hàng người bước vào vũ trường, sư gia Tô đã thay đổi ngoại hình trước đó. Áo dài mũ dạ đổi thành áo vest màu đen, chỉ là cái áo hơi rộng một chút. Dáng người hắn vốn gầy gò, bây giờ mặc chiếc áo như vậy, trông rất buồn cười.

Ngoài ra, hắn vì tránh cho người ta phát hiện thân phận thật sự của mình, hắn còn dính thêm cọng ria mép trên miệng. Cứ như vậy, hình tượng hèn mọn lại càng xâm nhập lòng người.

Sư gia Tô theo hàng người tiến vào trong vũ trường, trong lòng lại càng khinh thường: “Tên Thạch Chí Kiên này cũng biết chơi nhỉ, biết tổ chức huy động vốn cộng đồng nhảm nhí này ở đây.”

“Mọi người tìm chỗ ngồi xuống, hoạt động của chúng ta lập tức bắt đầu.” Đại Thanh Hùng nói.

Sư gia Tô tìm vị trí ngồi xuống rồi nhìn hai bên. Bên cạnh hắn là một nam nhân trung niên mặc vest mang giày da và một người giống nhân viên văn phòng.

Sư gia Tô lại nhếch miệng: “Thạch Chí Kiên này rất biết chọn người. Xem ra đều là kẻ có tiền.”

Lúc này, thức uống đã được mang lên. Không cần phải nói, tất cả đều là thương hiệu Thạch sư phụ. Tuy nhiên, có thức uống miễn phí, mọi người cần chi phải bắt bẻ, cứ thế mà vui vẻ nâng ly.

Sư gia Tô lại càng không khách sáo, tay phải cầm hồng trà, tay trái cầm hồng trà, miệng còn ngậm một bình tuyết lê đường phèn. Hắn đã hạ quyết tâm phải ăn sạch Thạch Chí Kiên, báo thù rửa hận cho đại tiểu thư.

Đột nhiên, đèn trên sân khấu bắt đầu sáng lên. Một nữ hài xinh đẹp đứng trên sân khấu, bắt đầu cất tiếng hát: “Nước mắt nàng mềm mại mà đau đớn, vầng trăng nhợt nhạt uốn lượn quá khứ; đêm quá dài ngưng tụ thành sương giá, ai đang tuyệt vọng lạnh lẽo trên lầu các…”

Trong khoảnh khắc, khung cảnh hỗn loạn vốn có đã bị chinh phục bởi giọng hát, ngay cả sư gia Tô đang uống hồng trà, tuyết lê đường phèn cũng không nhịn được mà nhìn thẳng lên sân khấu, nhìn về phía mỹ nhân trốn ở góc tối.

“Hát hay quá…”

“Dễ nghe thật.”

“Đây là bài hát gì thế?”

Trong lòng mọi người tràn ngập cảm động lẫn nghi hoặc.

Trên sân khấu, Nhiếp Vịnh Đàn lần đầu tiên hát bài Đài Hoa Cúc trước mặt mọi người. Càng lúc nàng càng cảm thấy bài hát này tuyệt không thể tả.

Đằng sau sân khấu, Từ Thế Huân ôm Bobo quay lại hỏi Thạch Chí Kiên: ‘Bài hát này cũng do ngươi sáng tác?”

“Tại sao ngươi biết?”

“Bài hát sến như thế, ngoại trừ ngươi thì còn ai nữa?”

“Tam thiếu, ngươi đúng là không biết thưởng thức.”

“Chà, ngươi còn bài hát sến hơn nữa sao?”

“Còn.”

“Tên gì?”

“Tình Yêu Không Thể Nắm Giữ.”

Sau khi bài hát kết thúc, khung cảnh hoàn toàn bị giọng hát của Nhiếp Vịnh Đàn chinh phục. Trước đó, mọi người đều do dự khi đến đây, tự hỏi liệu mình có bị lừa hay không, nhưng bây giờ sự thật bày ra trước mắt, chẳng những có thức uống miễn phí mà còn có thể thưởng thức một ca khúc hay như vậy. Quả thật là một sự hưởng thụ.

Nhìn thấy người bên cạnh hết lời khen ngợi giọng hát của Nhiếp Vịnh Đàn, càng khen ngợi sự chân thành của người tổ chức, sư gia Tô bĩu môi nói: “Chỉ một cảnh nhỏ đã khiến các ngươi bị đả động, đúng là vô dụng.”

Trong lúc sư gia Tô đang lẩm bẩm, ánh đèn flash trên sân khấu đột nhiên nhấp nháy, tiếng nhạc disco mạnh mẽ bắt đầu vang lên.

Cảnh tượng như vậy khiến sư gia Tô giật nảy người. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Dòng nhạc dance bùng nổ có nguồn gốc từ Pháp vào đầu những năm 1960 một lần nữa khiến các khách quý phải ngạc nhiên.

Nhưng điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là từ phía sau, mọi người nhìn thấy Đại Thanh Hùng chẳng biết từ lúc nào đã thay bộ quần áo của Elvis, mái tóc cắt ngắn, tóc mai xù xì và chiếc quần ống loe hẹp quấn quanh cặp mông to, hắn dùng chất giọng to đặc biệt của mình nhảy vòng quanh sân khấu và hét lên: “Hát lên đi.”

“Điên cuồng đi.”

“Ta chính là vương của nơi này.”

“Tới đi, đêm tiệc cuồng hoan của Gia Hòa.”

Theo tiếng hét của Đại Thanh Hùng, ánh đèn sân khấu dần dần sáng lên, hai bên người của Đại Thanh Hùng là hai cái lồng lớn, trong mỗi lồng sắt là một nữ hài gợi cảm. Nữ hài mặc áo tắm họa tiết da báo, tay cầm một ống thép dài cứng và dày, bắt đầu điên cuồng vặn vẹo!

Phốc!

Sư gia Tô phun ra ngụm hồng trà, thiếu chút nữa bị sặc chết.

Nhìn những người khác có mặt, tất cả giống như bị điểm huyệt, đều trợn mắt há mồm.

Đây là cái gì?

Ta nhìn thấy cái gì vậy?

Mọi người mở to mắt đến căng tròn, khó tin nhìn cảnh tượng trước mặt.

Ngay cả đám người Trâu Văn Hoài, Hà Quan Xương cũng không tin được nhìn lên sân khấu, dùng sức xoa mắt của mình: “Ta có nhìn nhầm hay không?”

Đằng sau sân khấu, cằm của Từ Thế Huân như muốn rớt xuống đất: “Cái thứ đồ chơi gì thế này?”

Thạch Chí Kiên khoanh tay: “Làm sao? Thích hay không thích?”

Từ Thế Huân nhìn nữ hài trong lồng cầm ống thép cọ qua cọ lại, bỗng nhiên linh quang chợt lóe lên: “Chẳng lẽ đây chính là múa cột mà ngươi nói?”

Thạch Chí Kiên nói: “Quá thu hút sự chú ý.”

Múa cột chỉ xuất hiện vào cuối những năm 1990, cùng với đó là “tai tiếng” từ lâu, bị coi là không lành mạnh, mãi về sau nó mới được đổi tên và trở thành một loại hình múa hoàn toàn mới, được giới nghệ thuật công nhận.

Nhưng bây giờ mới là những năm 1960, ngay cả khi người dân Hồng Kông đủ cởi mở thì vẫn khó có thể xem một buổi biểu diễn quy mô lớn như vậy.

Vì vậy, hiện trường lập tức bùng nổ, cảm xúc sôi trào!

Thét lên!

Tru lên!

Cười to lên.

Khiến cho hiện trường đinh tai nhức óc.

Hết chương 323.
Bình Luận (0)
Comment