Nhìn những người điên cuồng ở hiện trường, Thạch Chí Kiên đoán chừng cảm xúc của bọn hắn gần như đã bị kích động.
Trong quyển “Cảm xúc của con người” có ghi: Theo các cuộc khảo sát có thẩm quyền, khi con người đang ở trạng thái cực kỳ hưng phấn, bọn hắn rất dễ buông lỏng cảnh giác và dễ dàng chấp nhận những suy nghĩ bên ngoài truyền vào!
Nói một cách đơn giản, đó là…
Thuận tiện tẩy não!
Sau khoảng năm sáu phút, Thạch Chí Kiên ra hiệu, đèn trong nháy mắt chuyển từ chói sang dịu!
Cùng với ánh sáng dịu nhẹ, một giọng nói từ tính vang lên: “Ta có một ước mơ. Giấc mơ này đã ăn sâu vào giấc mơ điện ảnh Hồng Kông.”
“Một ngày nào đó, tất cả chúng ta đều có thể trở thành những nhà làm phim, hò reo ủng hộ những bộ phim yêu thích và cổ vũ thật lớn cho những ngôi sao chúng ta yêu mến.”
“Ta mơ rằng một ngày nào đó, mọi người ở đây đều là chủ nhân của Gia Hòa, chủ nhân của phim Gia Hòa, chủ nhân của phim Hồng Kông, có thể tham gia quay phim, sản xuất phim thay vì ngồi trong rạp xem phim khô khan.”
“Ta có một giấc mơ, được bay cùng các ngươi và ngắm mặt trời không bao giờ lặn, ngắm nhìn Bắc Băng Dương…”
Thạch Chí Kiên đã sử dụng một cảm xúc cực kỳ gây ảo giác để thuật lại bản chuyển thể từ “I Have A Dream” của Martin Luther King.
Nếu hắn nhớ không lầm, đó là tháng 1 năm 1968, ba tháng nữa Martin sẽ qua đời. Trước khi hắn chết, Thạch Chí Kiên đã không khách sáo đạo bài diễn thuyết của đối phương.
Từ nay về sau, I Have A Dream chỉ thuộc về một mình Thạch Chí Kiên, không thuộc về Martin Luther King.
…
“Làm thế nào mà hắn có được bài diễn thuyết này?”
“Ngay cả chính khách chuyên nghiệp nhất cũng không viết ra được một bài phát biểu giật gân như vậy.”
Đám người Trâu Văn Hoài, Hà Quan Xương ở dưới nhìn mà than thở.
Nhất là Trâu Văn Hoài một lần nữa nhìn Thạch Chí Kiên nhiều hơn một chút. Cũng may đối phương là người kinh doanh. Nếu để hắn tham gia chính trị thì sao? Dân chúng còn không nhảy sông trong vài phút à?
“Không có giấc mơ nào là quá lớn và cũng không có người mơ nào quá nhỏ. Gia Hòa sẽ đồng hành cùng các ngươi trải qua mưa gió.”
Khán giả dưới khán đài chưa bao giờ được nghe một bài phát biểu sôi động và giật gân như vậy, nhất là sư gia Tô. Hắn nhe răng thè lưỡi nhìn chằm chằm lên sân khấu. Nghe từng lời Thạch Chí Kiên nói, hắn cảm thấy nó như chạm đến trái tim mình.
Nhất là khi Thạch Chí Kiên nói đến Gia Hòa mới thành lập, hiện tại đã ký hợp đồng với đại minh tinh Vương Vũ. Phim có Vương Vũ nhất định sẽ nổi tiếng. Bây giờ cần nhất là những người yêu phim, có ánh mắt nhìn xa trông rộng cùng nhau đầu tư, sư gia Tô chỉ cảm thấy đây không phải đang nói mình sao? Vừa yêu phim lại có tầm nhìn xa trông rộng.
Thạch Chí Kiên tiếp tục nói rằng khi bộ phim bắt đầu bấm máy, tất cả những ai đầu tư sẽ có cơ hội tham gia vào bộ phim, đóng một vai rất quan trọng trong phim, đồng thời ngươi còn có thể tiếp xúc gần với các ngôi sao lớn. Càng đầu tư nhiều thì vai diễn của ngươi càng quan trọng!
Một chiêu này trực tiếp truyền cảm hứng cho vô số người mơ ước trở thành ngôi sao!
Sư gia Tô lại càng nhe răng trợn mắt, diện mạo dữ tợn. Hắn luôn cho rằng mình đẹp trai tài giỏi, chỉ là thiếu cơ hội mà thôi!
Đám người Trâu Văn Hoài một lần nữa bái phục sự vô liêm sỉ của Thạch Chí Kiên. Tùy tiện kiếm được diễn viên quần chúng, đến lúc đó ngay cả tiền công cũng chẳng cần phải trả.
“Chúng ta đang kêu gọi đầu tư, không phải ăn xin.”
“Mười nghìn không nhiều mà một nghìn cũng không ít.”
“Tâm động không bằng hành động. Mộng tưởng lớn bao nhiêu thì sân khấu lớn bấy nhiêu.”
Khi Thạch Chí Kiên nói xong, việc huy động vốn từ cộng đồng chính thức bắt đầu.
Những người bị hắn tẩy não trong lúc nhất thời vẫn còn nghi hoặc, muốn chờ xem, lúc này có người hét lên: “Ta đầu tư ba nghìn.”
“Ta đầu tư năm nghìn.”
Đây đều là những kẻ lừa gạt mà Thạch Chí Kiên đã chuẩn bị trước.
Thạch Chí Kiên một lần nữa cầm micro lên: “Ta xin nhắc nhở một chút, danh ngạch có hạn. Mau quyết định nhanh lên.”
Hiệu ứng bầy cừu.
Chỉ cần có người chịu bước tới, người phía sau sẽ đổ xô về phía hắn.
“Ta đầu tư năm nghìn.”
“Ta sáu nghìn.”
“Ta tám nghìn.”
Sư gia Tô vỗ bàn đứng dậy: “Ta bỏ ra năm chục nghìn.”
Oành, hiện trường nổ tung.
Năm mươi nghìn tệ ở thời đại này không phải là số tiền nhỏ, mọi người đều nhìn về phía sư gia Tô.
Ngay cả Trần Bưu lén lút đến điều tra cũng ngẩn người. Giọng nói này nghe quen thế nhỉ?
Thạch Chí Kiên cũng bị cái hô này làm cho giật mình.
Đám người Trâu Văn Hoài lại càng ngẩn người, sợ hãi thán phục. Còn có kẻ ngốc như vậy sao?
“Bảo hắn lên đi.”
“Để vị anh hùng đầu tư năm mươi nghìn lên đi.”
“Đeo cho hắn một bông hồng thật lớn. Ủng hộ Gia Hòa chúng ta như thế, đúng là không thể chịu nổi mà.” Thạch Chí Kiên dùng giọng điệu kích động dặn dò.
Sư gia Tô được mọi người mời lên sân khấu. Nhìn những người dưới khán đài, hắn cảm thấy ngượng ngùng, nhưng càng nhiều hơn là sự hưng phấn.
Sống từng tuổi này rồi, lần đầu tiên hắn đứng trên sân khấu nhiều người như vậy. Hắn đưa tay sờ cặp ria mép giả của mình. Vẫn còn nguyên, rất an toàn. Đoán chừng tên khốn Thạch Chí Kiên không nhận ra hắn.
Ký tên đồng ý, sư gia Tô lấy ra năm chục nghìn tích lũy cả nửa đời người đổi lấy một bản hợp đồng đầu tư.
Nếu phim chiếu lên, doanh thu phòng vé không tốt, bản hợp đồng mà hắn dùng năm mươi nghìn để đổi chỉ là một tờ giấy lộn.
“Nào, mọi người cho một tràng pháo tay.” Thạch Chí Kiên nói.
Bốp bốp! Tiếng vỗ tay như sấm.