Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 325 - Chương 325. Kiếm Tiền Triệu

Chương 325. Kiếm tiền triệu
Chương 325. Kiếm tiền triệu

Sư gia Tô đứng trên sân khấu, tâm trạng cực kỳ vui vẻ. Hắn cho rằng mình đã trở thành người làm phim. Sau này, khi những minh tinh kia nổi tiếng cũng có một phần công lao của hắn. Hắn có thể mặt dày mà nói: “Là do lão tử nâng đỡ,”

Thấy tình thế đã được định đoạt, Thạch Chí Kiên giao sân khấu lại cho đám người Trâu Văn Hoài, Hà Quan Xương xử lý.

Đám người Trâu Văn Hoài ở bên cạnh quan sát lâu như vậy, hẳn cũng học được hai ba thành công phu của hắn, đây là thời điểm thích hợp để thử sức.

Có tấm gương Thạch Chí Kiên, đám người Trâu Văn Hoài cũng bắt đầu bước vào trạng thái đỉnh cao, thậm chí không cần soạn thảo bất kỳ lời nói dối nào, mỗi người đều trở nên mặt dày hơn người kia.“Nhanh lên, chỉ có mười danh ngạch mà thôi.”

“Còn tám cái.”

“Bảy sáu năm bốn… còn ba cái cuối cùng.”

Nhìn đám người Trâu Văn Hoài áo mũ chỉnh tề hét lớn trên sân khấu, Từ tam thiếu ôm con chó Bobo trong lòng, nheo mắt nhìn Thạch Chí Kiên đang hút thuốc trong hậu trường, không nhịn được lập tức nói: “Không hiểu tại sao ta cứ có cảm giác các ngươi giống kẻ lừa đảo hơn là giống người làm phim.”

Thạch Chí Kiên hất cằm nhả ra một ngụm khói: “Vậy ngươi nhất định hiểu lầm người làm phim rồi, bởi vì bản thân người làm phim đều là kẻ lừa đảo! Bọn hắn lừa gạt cảm xúc của ngươi, lừa tiền ngươi ra rạp chiếu phim, còn lừa ngươi trả tiền cho các ngôi sao nữ xuất hiện trong bộ phim của bọn hắn. Những người làm phim, bọn hắn đều là những kẻ hoạt động ngầm.”

Bên ngoài hộp đêm Lệ Trì, Winzerton khó có thể tin vểnh tai nghe từng tiếng hoan hô từ trong vũ trường Bobo truyền ra.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao bên kia lại náo nhiệt như thế?”

Càng không biết đối thủ làm cái gì, trong đầu Winzerton lại càng không chắc chắn.

Đám cấp dưới bên cạnh cũng bối rối, nhìn hộp đêm của mình, có người đến người đi, nhưng tại sao không có bầu không khí sôi động như đối phương?

Bọn hắn đang làm cái quỷ gì vậy?

“Các ngươi cải trang rồi sang chỗ đối diện thăm dò. Ta muốn biết tối nay tên khốn tam thiếu ị ra phân màu gì.” Winzerton độc ác nói.

Trong văn phòng, Thạch Chí Kiên và Từ Thế Huân đang uống rượu tán dóc với nhau.

Từ tam thiếu oán trách Thạch Chí Kiên tại sao không sớm mang kỹ thuật múa cột ra biểu diễn. Tốt xấu gì hắn cũng được xem là “giám đốc nghệ thuật” của vũ trường Bobo mà.

Thạch Chí Kiên nói loại “bí tịch” này chỉ có thể sử dụng một cách bất ngờ. Nếu sử dụng sớm thì sẽ không có tác dụng bùng nổ như ngày nay.

Bất kể thế nào đi chăng nữa, nhìn bầu không khí bùng nổ tối hôm nay, chỉ cần truyền đi vũ trường Bobo có vũ đạo không đứng đắn, chỉ sợ ngày mai toàn bộ vũ trường sẽ bị chen bể.

“Ta e rằng động tác bên phía Lệ Trì sẽ nhanh hơn, học lỏm chiêu này của chúng ta.” Từ tam thiếu lo lắng nói.

“Vạy thì cũng phải chờ một hai tháng sau. Đến lúc đó, vũ trường Bobo sẽ có khách hàng cũ. Mọi người đều là có mới nới cũ mà.” Thạch Chí Kiên lại nói.

“Ngoài ra, ngươi có thể thiết lập hệ thống hội viên, để khách hàng lớn nạp tiền vào. Càng nạp nhiều, bọn hắn sẽ càng nhận được nhiều phúc lợi hơn. Ví dụ như giảm giá 20% cho rượu ngoại, là người đầu tiên chọn mỹ nữ, còn có những đãi ngộ đẳng cấp hoàng đế… Tóm lại, nếu chăm sóc tốt những khách hàng lớn như bọn hắn, vũ trường của ngươi không muốn nổi tiếng cũng không được.”

Từ tam thiếu ngây ra: “Hệ thống hội viên?”

“Đúng, là chế độ VIP đấy. Chế độ của câu lạc bộ. Nói trắng ra là trò chơi của những kẻ có tiền, tấn công vào tâm lý của người tiêu dùng. Người nào đến đây chơi mà không muốn người khác hầu hạ mình như đại gia? Vậy thì thỏa mãn bọn hắn đi. Bọn hắn cần mặt mũi, chúng ta cần tiền, nhất cử lưỡng tiện.”

“Ngươi còn biết tâm lý học sao?” Từ tam thiếu kinh ngạc hỏi.

“Có học qua chút chút.” Thạch Chí Kiên khiêm tốn nói: “Việc phân loại nhóm khách hàng của vũ trường rất quan trọng. Để thiết lập hệ thống VIP, chúng ta nên thiết lập năm cấp độ là đồng, bạc, vàng, kim cương và vương miện. Mức phí tối thiểu cho đồng là mười nghìn, bạc là ba mươi nghìn, vàng là năm mươi ngìn, kim cương là tám mươi nghìn, vương miện là một trăm nghìn. Đến lúc đó, rượu trong vũ trường còn chưa bán hết, ngươi đã kiếm bạo từ thẻ hội viên rồi.”

Hô hấp của Từ tam thiếu trở nên dồn dập, mắt mở to khó tin nhìn Thạch Chí Kiên, mãi một lúc sau mới rặn được ra được một câu: “Tại sao bây giờ ngươi mới nói ra ý tưởng này?”

Thạch Chí Kiên giang hai tay: “Ta tưởng rằng ngươi biết rồi chứ.”

Những chiến lược tiếp thị cấp thấp này ở kiếp trước quá tệ, Thạch Chí Kiên cũng chẳng để ý nhiều. Dù sao hắn không chuyên về vũ trường. Hôm nay, hắn thấy việc kinh doanh của vũ trường quá kém, lúc này mới thuận miệng nói một chút, không ngờ Từ tam thiếu lại chấn động giống như gặp người trời, phản ứng kịch liệt đến như vậy.

Đám người Trâu Văn Hoài vừa mệt mỏi vừa phấn khởi bước vào văn phòng. Người nào cũng cầm theo một cái túi trĩu nặng, giống như vừa mới ăn cướp trở về.

Từ tam thiếu đang chờ chế giễu.

Thạch Chí Kiên cầm chai whisky rót mấy ly đưa cho đám người Trâu Văn Hoài, thuận miệng nói: “Mọi người uống rượu đi. Hôm nay thu hàng như thế nào rồi?”

Đám người Trâu Văn Hoài tiếp nhận ly rượu, uống một hơi cạn sạch. Sau đó, Trâu Văn Hoài dùng mu bàn tay lau miệng một cái rồi nói: “Một triệu.”

Phốc.

Từ tam thiếu phun ra một ngụm rượu.

“Nhiều như vậy sao?” Hắn không thể tin được nhìn đám người Trâu Văn Hoài rồi lại nhìn Thạch Chí Kiên. Đánh chết hắn không ngờ Thạch Chí Kiên bày ra màn kịch như vậy lại có thể kiếm được một triệu.

Hết chương 325.
Bình Luận (0)
Comment