“Số lượng cụ thể thì chưa biết, nhưng hơn một triệu là có. Ngoại trừ thằng ngốc kia đầu tư năm mươi nghìn, còn có một số người ngay cả tiền quan tài cũng lấy ra luôn. Bây giờ áp lực của chúng ta rất lớn. Nếu chẳng may bộ phim bị thua lỗ, chỉ sợ bọn hắn không sống nổi nữa.”
Trâu Văn Hoài nói xong, lại rót cho mình một ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
Thạch Chí Kiên cũng rót cho mình một ly rượu. Ngoài mặt thì hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng ngạc nhiên không kém.
Hắn vạn lần không ngờ người Hồng Kông thời đại này lại dễ bị lừa đến như vậy.
Tùy tiện làm một hạng mục lớn, nói hoang đường vài câu, thế mà đã kiếm được hơn một triệu.
Sớm biết như thế, hắn cần chi vất vả mở nhà máy, vất vả kiếm tiền, cứ đem kế hoạch Thái Dương Thành, kế hoạch 214 ra, còn không thoải mái kiếm tiền hơn sao?
Nhưng lập tức, Thạch Chí Kiên vứt bỏ những suy nghĩ độc ác này.
Làm như vậy có thể có được tiền nhưng sẽ cảm thấy tội lỗi với lương tâm. Thạch Chí Kiên hắn làm người đỉnh thiên lập địa, quang minh lỗi lạc. Tóm lại, hắn là người có lương tâm.
“Như vậy không tốt hơn sao? Tiền càng nhiều chứng tỏ mọi người càng ủng hộ phim Gia Hòa chúng ta. Chúng ta nên cảm động mới đúng chứ.” Thạch Chí Kiên nhấp một ngụm rượu, ánh mắt tràn ngập sự vui sướng.
“Nếu bây giờ các ngươi cảm thấy áp lực, vậy hãy rèn sắt như còn nóng, mang những đồng tiền nóng hổi này đi tìm Vương Vũ nói chuyện hợp tác. Nhớ kỹ, nhất định phải xúi hắn trộm được hợp đồng, rồi sau đó thiêu hủy hợp đồng với Thiệu thị. Chúng ta đều là người có học, chúng ta phải tôn trọng pháp luật.”
…
Biệt thự Đới thị.
Đới Phượng Ny dựa lưng vào ghế salon. Nàng mặc một bộ vest màu đỏ, tô son màu đỏ, miệng ngậm một điếu thuốc lá nữ thơm mùi bạc hà, nghe Trần Bưu báo cáo tình huống thăm dò ngày hôm nay.
Đới Phượng Ny im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng nhả ra một vòng khói, khói mù lượn lờ nhìn không ra nàng có biểu hiện gì.
Một lát sau, Trần Bưu đã báo cáo xong mọi chuyện. Đới Phượng Ny bẻ gãy điếu thuốc đang hút, quát lớn ra bên ngoài: “Sư gia Tô đâu rồi? Cái tên khốn kia còn chưa trở lại sao?”
Nửa tiếng sau, sư gia Tô ngồi xe kéo, mặc đồ vest, tay kẹp cặp công văn bằng da, đeo mắt kính gọng đen, tóc tai chải cẩn thận quay về biệt thự Đới gia.
Là người làm của Đới gia, sư gia Tô có một căn phòng cho mình ở lầu hai. Mặc dù căn phòng không lớn nhưng rất ấm áp, bên trong dán đầy áp phích minh tinh nam nữ.
Ngoại trừ những thứ đó ra, ngay cả đệm chăn cũng toàn màu hồng phấn. Ai có thể nghĩ sư gia Tô bề ngoài rất cổ xưa lại có tâm hồn thiếu nữ yêu thích màu hồng phấn như vậy.
Sư gia Tô giống như tên trộm lén lút lên lầu hai. Sau khi vào phòng của mình, hắn không kịp thay quần áo, vội lấy hợp đồng năm mươi nghìn ký kết hôm nay ra, xem đi xem lại, nhìn đi nhìn lại rồi mới gấp gọn, suy nghĩ xem nên giấu ở đâu cho an toàn.
Sau đó, hắn nhét hợp đồng vào trong gối nằm. Suy nghĩ một chút, hắn lại lấy ra, lôi hộp giày dưới giường rồi nhét vào hộp. Một lát sau, hắn lại lôi hộp ra, móc hợp đồng đã được gấp lại, một lần nữa nhét vào trong gối nằm.
Sư gia Tô làm xong hết thảy, nằm thẳng lên giường thở ra một hơi thật dài, trong lòng tự nhủ đây là một vụ đầu tư lớn. Sư gia Tô ta cũng được xem là một nửa người làm phim. Lại nhớ đến cảnh tượng reo hò khi hắn đứng trên sân khấu, cả người hắn rơi vào trạng thái phấn khởi không hiểu được.
Quay mặt nhìn áp phách hình Hồ Diễm Ny dán trên vách tường, sư gia Tô thầm nghĩ: “Đại tiểu thư chúng ta có tiền mới nâng đỡ được cho ngươi. Chờ sư gia Tô có tiền, ta cũng sẽ nâng đỡ ngươi làm nữ chính. Đến lúc đó, chậc chậc, ta muốn ôm thì ôm, muốn hôn thì hôn, muốn làm cái gì thì làm…”
Trong đầu sư gia Tô lại xuất hiện những tư tưởng không thuần khiết. Hắn lại nhìn áp phích của Vương Vũ, trong lòng tự nhủ: “Lần này nhờ hết vào ngươi. Chỉ cần bộ phim ngươi đóng trở nên nổi tiếng, sư gia Tô ta có thể kiếm được một món hời.”
Trong lúc sư gia Tô đang suy nghĩ lung tung, người làm Linh tỷ ở bên ngoài gõ cửa: “Sư gia Tô, ngươi về rồi à? Đại tiểu thư bảo ngươi qua đó một chuyến.”
Sư gia Tô ngẩn ra, sau đó nói: “Ta biết rồi.”
Hắn nhanh nhẹn bật dậy, bước ra mở cửa cho Linh tỷ.
Linh tỷ đang gặm nửa quả táo, nheo mắt nhìn hắn. Khi nhìn thấy sư gia Tô trong bộ áo vest mang giày da, nàng thiếu chút nữa bị miếng táo trong miệng nghẹn chết.
“Ngươi từ lúc nào học người ta mặc vest thắt cà vạt thế?”
Hình ảnh sư gia Tô mặc trường sam đã khiến người ta khắc sâu ấn tượng. Trong mắt của Linh tỷ, đây là hình tượng của một lão già bướng bỉnh.
Sư gia Tô cũng là lần đầu tiên mặc mấy thứ đồ này, không ngờ lại khiến Linh tỷ chấn động như vậy. Hắn rất hài lòng với cái giật mình của Linh tỷ. Bởi vì tâm trạng đang tốt, hắn đùa Linh tỷ một câu: “Bởi vì ta thích ngươi đấy. Ngươi có biết không, ở Đới gia này, ngoại trừ đại tiểu thư, Linh tỷ ngươi là người chính trực nhất.”