Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 327 - Chương 327. Đại Hình Hầu Hạ

Chương 327. Đại hình hầu hạ
Chương 327. Đại hình hầu hạ

Năm nay Linh tỷ ba mươi mấy tuổi, sắp chuẩn bị bước sang trạng thái gái già. Bình thường nàng ở Đới gia làm mấy công việc vặt, cũng chẳng có gì giải trí, khó có lúc được nam nhân tán dương mình. Nàng không nhịn được, mặt mày hớn hở: “Ngươi cũng đẹp trai không kém. Không ngờ bình thường ngươi lấm la lấm lét như vậy lại có ánh mắt như thế.”

Sư gia Tô học theo cách biểu hiện của minh tinh Tạ Nguyên trên phim, giống như chim cút đứng ngoài cổng, một tay khoác lên cánh cửa, một tay nâng cằm của Linh tỷ, nhìn thẳng vào mắt Linh tỷ: “Tin ta đi, chẳng mấy chốc ta sẽ phát tài. Đến lúc đó, ta sẽ dẫn ngươi đi mua túi xách, mua bánh bao thịt nướng, bánh bao nhân hạt sen, bánh bao nhân đậu, mua hết tất cả cho ngươi.”

“Có lòng là tốt rồi.” Linh tỷ lại cắn một miếng táo, ném ánh mắt khêu gợi cho sư gia Tô.

Sư gia Tô lập tức cầm quả táo trong tay Linh tỷ, chậm rãi đưa lên miệng cắn một cái, sau đó liếm bờ môi nói: “Ngọt thật.”

Toàn thân Linh tỷ như nhũn ra, yếu ớt nói: “Đáng ghét quá. Ngươi còn không nhanh qua đó. Nếu không, đại tiểu thư đánh gãy chân của ngươi đó.”

“Chết!” Sư gia Tô không tập trung làm tình thánh nữa, lập tức chạy vắt chân lên cổ chạy lên lầu.

Sư gia Tô bước vào phòng của Đới Phượng Ny. Đầu tiên, hắn ổn định cảm xúc của mình, sau đó dùng lực nín thở khiến gương mặt của mình đỏ bừng. Lúc này, hắn mới ôm bụng, làm ra vẻ đau bụng gõ cửa một cái.

“Vào đi.” Đới Phượng Ny kêu lên.

Sư gia Tô ôm bụng bước vào. Hắn dáo dác nhìn xung quanh, lập tức nhìn thấy Đới Phượng Ny đang cau mày ngồi trên ghế salon, còn có tên khốn Trần Bưu bên cạnh.

“Ôi chao, đại tiểu thư, ngươi tìm ta có chuyện gì không?”

“Bụng của ngươi còn đau không?”

“Ta nghĩ là do ăn thức ăn bị hỏng, bụng của ta đau không chịu nổi.”

“Rất đau à?”

“Đúng vậy.”

“Ngươi đến đây để ta xem một chút.”

“Thôi không cần đâu.”

“Ta chỉ quan tâm ngươi mà thôi. Đến đây.”

Sư gia Tô kiên trì ôm bụng bước đến.

Đới Phượng Ny cười tủm tỉm xoa đầu của hắn: “Đau bụng thì đi khám bệnh, còn ăn mặc đẹp trai như thế này à?”

“Các bác sĩ bây giờ đều là mắt chó nhìn người khác. Nếu không ăn mặc đẹp, bọn hắn sẽ không khám bệnh cho ngươi.”

“Thật sao? Nhưng ta vẫn thích ngươi mặc trường sam hơn. Ta không thích bộ dạng lòe loẹt này của ngươi.”

“Nếu đại tiểu thư chán ghét, ta sẽ thay ngay.”

“Như vậy mới ngoan. Ngươi đau chỗ nào?”

“Đau bụng.”

“Đau bụng chỗ nào?”

“Nơi này, còn có nơi này.” Sư gia Tô chỉ lung tung trên bụng.

“Ta thấy nơi này của ngươi mới đau nè.” Đới Phượng Ny bỗng nhiên trở mặt, nắm thật chặt tai của sư gia Tô.

“Á!” Sư gia Tô kêu lên như heo bị chọc tiết.

“Ta cho ngươi mặt mũi, ngươi lại không biết xấu hổ, cũng dám phản bội ta đến tham gia sự kiện của tên khốn Thạch Chí Kiên.”

“Không có, đại tiểu thư. Oan cho ta quá.”

“Không có? Trần Bưu nói hết với ta rồi. Ngươi cho rằng ngươi dán râu thì hắn không nhận ra ngươi?”

“Thật không có mà.” Sư gia Tô hận chết Trần Bưu.

“Còn không có? Không thì ngươi lấy ra đây năm chục nghìn. Ta đánh chết ngươi. Ngươi tham ô từ lúc nào mà có nhiều tiền thế.”

“Ta không có tham ô, là do ta để dành được.” Sư gia Tô nói xong, bỗng nhiên im bặt.

Đới Phượng Ny nhìn hắn chằm chằm: “Rốt cuộc cũng chịu nói thật. Nào, thập đại cực hình của Mãn Thanh.”

“Đừng mà, đại tiểu thư.” Sư gia Tô kêu lên thảm thiết.

“Nhẹ tay thôi, sang bên phải một chút. Đúng rồi, là chỗ đó. Ôi chao.”

Sư gia Tô cởi trần để tên khốn Trần Bưu bôi rượu xoa chấn thương cho mình.

Tay gấu của Trần Bưu xoa bóp tấm lưng gầy gò của sư gia Tô, khiến sư gia Tô đau đến nhe răng trợn mắt.

“Tên khốn Trần Bưu ngươi đấy, vì sao lúc nãy ngươi đánh ta ác đến như vậy?”

“Là đại tiểu thư bảo đánh.”

“Đại tiểu thư bảo ngươi chết sao ngươi không chết đi?” Sư gia Tô lật người, tức giận nói: “Tốt xấu gì ta và ngươi cũng là đồng nghiệp. Bình thường chúng ta cùng nhau hầu hạ đại tiểu thư, vậy mà ngươi ra tay hung ác với ta như vậy.”

“Ai bảo ngươi đắc tội với đại tiểu thư làm gì?”

“Ta có đắc tội với nàng đâu? Ta chẳng qua chỉ dùng tiền của mình để đầu tư mà thôi.”

“Đại tiểu thư nói làm như vậy là không đúng.”

“Ngươi biết cái gì?” Sư gia Tô nói: “Bộ phim này của Gia Hòa chỉ cần có Vương Vũ là có thể nổi tiếng.”

“Nhưng nếu không có Vương Vũ thì sao?”

Sư gia Tô sửng sốt: “Vậy thì ta sẽ nhảy lầu.”

“Cái gì, Vương Vũ không muốn ký hợp đồng?”

Vịnh Đồng La, nhà của Thạch Chí Kiên, trong văn phòng Gia Hòa, khi Thạch Chí Kiên nghe Trâu Văn Hoài trả lời, hắn không khỏi ngạc nhiên.

Trâu Văn Hoài cầm bình trà rót cho mình một tách trà, ngửa cổ uống một hơi hết sạch. Hắn lau miệng của mình rồi nói: “Vương Vũ nói, bây giờ hắn ở Thiệu thị rất tốt, chuẩn bị quay một bộ phim mới, tạm thời không có ý định rời khỏi Thiệu thị. Cho nên, ta không tiện nhắc đến chuyện hắn trộm hợp đồng.”

Hết chương 327.
Bình Luận (0)
Comment