“Sự việc không đúng rồi. Vương Vũ hẳn phải bất mãn với Thiệu thị mới đúng chứ.” Thạch Chí Kiên vừa xoa cằm vừa đi vòng vòng trong phòng.
Trâu Văn Hoài nhìn Hà Quan Xương.
Hà Quan Xương lại nhìn Trần Tự Cường.
Trần Tự Cường lại nhìn những người khác.
Bọn hắn nghĩ sao cũng không thông, Thạch Chí Kiên lấy đâu ra tự tin như vậy chứ?
Cho dù là ai, tất cả đều cho rằng Thiệu thị như mặt trời ban trưa. Gia Hòa vừa mới thành lập không bao lâu, tương lai không biết rõ, chỉ cần không phải đầu óc bã đậu, ai cũng sẽ lựa chọn Thiệu thị mà không chọn Gia Hòa.
“Vương Vũ kia có sở thích gì không?” Thạch Chí Kiên ngẩng đầu hỏi.
“Sở thích của hắn thì nhiều. Đánh nhau như cơm bữa, tán gái đua xe cũng không thiếu món nào.”
“Ta biết những thứ này rồi, có còn sở thích nào khác hay không?”
“Ngoại trừ những thứ này thì là uống rượu. Nghe nói trong giới giải trí có rất ít người có thể uống qua được hắn.”
“Uống rượu thì được, ta thích nhất loại người như thế.” Thạch Chí Kiên nở nụ cười quái dị: “Làm phiền lão Trâu ngươi hẹn Vương Vũ, nói đêm nay ta tìm hắn đấu rượu ở khách sạn Lâm Phong Các. Nếu hắn không dám đến, hắn chính là cháu trai.”
“Khụ khụ, ngươi định làm cái gì? Đấu rượu?” Trâu Văn Hoài nhìn Thạch Chí Kiên rồi lại nhìn đám người Hà Quan Xương trong phòng: “Ngươi không biết tửu lượng của Vương Vũ cao đến cỡ nào đâu. Cho dù người chúng ta cộng lại cũng không phải đối thủ của hắn.”
“Yên tâm đi, ta sẽ tìm một cao thủ tuyệt đỉnh. Đến lúc đó, tuyệt đối có thể thắng được hắn.”
…
Gâu gâu.
Thạch Chí Kiên giơ chân đá thẳng vào con chó bull đang sủa inh ỏi.
Chịu một cú đá vào đầu, con chó bull bị đau, lập tức trở nên thành thật, nằm trên mặt đất tội nghiệp nhìn Thạch Chí Kiên, không còn thái độ phách lối như trước.
“Tên khốn kiếp này, ngươi lại đá chó của ta?” Nghê Khuông bất mãn từ trong biệt thự chạy ra.
“Sao lại gọi là đá được? Lần trước ta không có đá, lần này là ta bù.” Thạch Chí Kiên nói, thuận tiện đưa chai rượu mới mua cho Nghê Khuông.
Nghê Khuông nhận lấy chai rượu, là loại Hennessy xịn, giá thị trường thấp nhất cũng phải bốn trăm năm mươi đô la Hồng Kông.
“Xem ra ngươi cũng có lương tâm, biết tay không đến cũng kỳ, cho nên ngươi mới mang theo quà.”
“Lão Hùng đâu rồi?”
“Vẫn còn ở trên lầu.” Nghê Khuông nói xong, đưa tay xoa đầu con chó bull.
Con chó bull cảnh giác gừ hắn một tiếng.
Nghê Khuông giật mình, đá vào con chó một cái: “Đồ chó ngu xuẩn!”
Cổ Long đang bế quan viết sách, vừa nghe động tĩnh Thạch Chí Kiên đến, hắn vội vàng viết xuống một câu “chỉ thấy người kia phi thân đến”, sau đó hắn thả bút máy xuống, đứng lên mở cửa sổ ngoắc tay với Thạch Chí Kiên: “A Kiên, ta ở đây này.”
“Thấy rồi, ngươi xuống đây tâm sự đi.”
“Được rồi.” Vừa nghe đến tâm sự, Đầu To chạy nhanh hơn ai khác. Trong lòng hắn, Thạch Chí Kiên đã trở thành người khơi nguồn cảm hứng cho hắn, thỉnh thoảng một câu nói cũng có thể khiến hắn hưng phấn dâng trào.
Hắn chạy vội xuống lầu, nhiệt tình ôm lấy Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên vỗ lưng của hắn: “Sao? Mấy ngày không gặp nên nhớ à?”
“Không phải. Ta muốn ngươi ngửi được mùi thối trên người ta đó mà.”
“Chậc, trách không được vừa nãy ta có cảm giác giống như ôm một thùng rác.” Thạch Chí Kiên xoa mũi.
Nghê Khuông cười to: “Ta bảo hắn tắm, hắn không chịu tắm, còn nói đây là mùi vị của nam nhân. Nữ nhân thích nhất là cái mùi đó.”
Thạch Chí Kiên nhìn Đầu To. Mới mấy ngày không gặp, đối phương tiều tụy hơn rất nhiều. Chẳng những sắc mặt tái nhợt, còn có râu ria xồm xoàm: “Có thể không tắm nhưng ít nhất cũng nên cạo râu chứ. Mỹ nhân không thích mấy người có râu.”
Đầu To lắc đầu: “Ta không thể cạo râu được.”
“Tại sao?”
“Bởi vì mỹ nhân của hắn không phải bản địa, toàn là ngựa nước ngoài không đấy.” Nghê Khuông nói: “"Mèo già đốt râu đo khoảng cách, có râu mới có thể thắng.”
Thạch Chí Kiên hơi suy nghĩ một chút mới hiểu được, đám văn nhân nói chuyện cũng bậy bạ không kém.
“Đúng rồi A Kiên, ngươi từ trước đến nay vô sự không đăng điện Tam Bảo. Ngươi đến nhà của ta để làm gì?” Nghê Khuông nói: “Ta trái xem phải xem cũng không nghĩ ra chỗ của ta có thứ gì mà ngươi muốn nữa.”
“Ta đến tìm lão Hùng.”
“Tìm ta làm gì?”
“Tìm ngươi đấu rượu với người khác.”
“Không được, ta còn chưa viết xong bản thảo.”
“Đúng vậy, hắn còn chưa viết xong bản thảo, chưa thể đi được.” Nghê Khuông nói: “Ta để hắn ở lại chỗ của ta là để thuận tiện giám sát. Minh Báo đăng nhiều kỳ, không thể đứt đoạn được.”
“Ta quen với lão Tra mà, quỵt một hai ngày không thành vấn đề gì đâu. Cứ nói răng lão Hùng đau, phải đi nhổ răng.”
“Nhổ cái quỷ! Vậy thì tìm cớ nhổ hết răng cho rồi.”
“Vậy thì nói hắn sốt, viêm màng não cấp tính. Nếu không thì phát kinh phong, miệng sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự.”
Khóe miệng Đầu To co giật: “A Kiên, ngươi không cần rủa ta như vậy đâu.”