Mắt Nghê Khuông cũng trợn trắng: “Không có lý do phù hợp, tuyệt không thả người.”
“Lâm Phong Các có cô nương.”
“Đi.” Nghê Khuông một lời quyết định ngay.
Đầu To ngược lại do dự: “Không ổn lắm đâu, ta còn hai nghìn chữ chưa viết xong.”
Thạch Chí Kiên trịnh trọng nói: “Lần này ngươi không đi không được.”
“Tại sao?”
“Bởi vì ta tìm ngươi để đấu rượu với người ta.”
“Ai?”
“Vương Vũ.”
“Nam chính Độc Tí Đao?”
“Đúng vậy.”
“Ta cũng muốn lắm nhưng vẫn còn hai nghìn chữ chưa viết xong.”
“Tiểu Lý Phi Đao.”
“A Kiên, ngươi nói cái gì? Tại sao ta nghe bốn chữ này lại kích động như vậy?”
“Ngươi kích động là được rồi. Ta cho ngươi linh cảm đấy. Linh cảm của đoạn sau.”
“Còn nữa không? Tiếp thêm đi.”
“Tiểu Lý Phi Đao, Lệ Bất Hư Phát.”
Đầu To lập tức cảm giác linh hồn run lên ba lần.
Bây giờ hắn đang điên cuồng sáng tác hệ liệt Thiết Huyết Truyền Kỳ, đồng thời bộ thứ nhất Huyết Hải Phiêu Hương đã sắp hoàn thành. Bộ hai Đại Sa Mạc, bộ ba Họa Mi Đểu cũng đã có dàn khung sẵn.
Nhưng đối với một tác gia chân chính mà nói, nhất định phải đi một bước nhìn mười bước, còn cần nhiều linh cảm để thúc đẩy ra đời tác phẩm mới.
Nhất là lần này hắn sáng tác ra nhân vật kinh điển Sở Lưu Hương, có thể nói là hoàn mỹ. Tuy nhiên, Đầu To lại cảm thấy toàn bộ tài hoa của mình đã dùng hết, có một cảm giác bất lực không cách nào viết tiếp.
Nhưng một câu thuận miệng của Thạch Chí Kiên lại khiến linh quang của hắn xuất hiện, ngay cả linh hồn cũng run rẩy.
Nghê Khuông nhìn thấy rõ ràng. Hắn rất quen thuộc tình huống của Đầu To, thường chỉ khi nào bị chạm đến linh hồn mới có thể nhe răng trợn mắt, ngay cả nước miếng cũng chảy ra.
“Tiểu Lý Phi Đao, Lệ Bất Hư Phát? Tám chữ này có gì ly kỳ? Gặp quỷ rồi.” Nghê Khuông suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra.
Lúc này Đầu To không cố được nhiều, một phát nắm lấy cánh tay của Thạch Chí Kiên: “A Kiên, cho ta thêm chút linh cảm, kích thích ta hơn một chút.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Đến Lâm Phong Các, đấu rượu trước.”
Khi Thạch Chí Kiên cùng với Cổ Long và Nghê Khuông đến phòng đã đặt sẵn ở Lâm Phong Các, bọn hắn phát hiện đối phương không chỉ có một người.
Ngoại trừ Trâu Văn Hoài làm người trung gian cho lần đấu rượu này, Vương Vũ còn mang theo hai người, một nam một nữ. Nam tướng mạo thô kệch, đóng một vai quần chúng trong bộ phim Độc Tí Đao chung với Vương Vũ, Từ Thiệu Cường. Còn nữ thì Thạch Chí Kiên biết, là nữ minh tinh Phan Anh Tử.
Người không vui khi nhìn thấy Phan Anh Tử là Nghê Khuông. Bởi vì có Phan Anh Tử ở đây, đám nam nhân bọn hắn không thể gọi mấy em tiếp khách được. Có rượu mà không có cô nương thì thật là nhàm chán.
Vui nhất chính là Đầu To Cổ Long. Hắn rất thích Phan Anh Tử. Hắn đã lấy nàng làm nguyên mẫu cho nữ chính trong bộ truyện võ hiệp Thiết Huyết Đại Kỳ Môn Thủy Linh Quang.
Vương Vũ vừa nhìn thấy Thạch Chí Kiên đã đứng lên, chỉ vào mũi của hắn: “Ngươi mà cũng muốn đấu rượu với ta?”
Thạch Chí Kiên đã từng gặp Vương Vũ trong sự kiện chúc mừng Độc Tí Đao một lần, giao tình cũng chỉ dừng lại ở việc bắt tay với nhau.
Trên thực tế, Thạch Chí Kiên cũng không ưa tính cách kiêu ngạo của Vương Vũ. Miệng nhỏ thì không nói, lại còn thích mím môi, nhếch miệng bốn mươi lăm độ, biểu hiện vô cùng chảnh chó.
Vương Vũ không thèm để ý đến Thạch Chí Kiên.
Vóc dáng của nam nhân Hồng Kông không cao, trong khi đó Vương Vũ lại rất cao lớn. Đối với nam nhân khác, hắn luôn có cảm giác cao cao tại thượng, từ bên trên nhìn xuống.
Nhưng Thạch Chí Kiên lại có chiều cao tương xứng với hắn. Quan trọng hơn, Thạch Chí Kiên rất đẹp trai. Cho dù nhếch miệng hay không nhếch miệng, đối phương vẫn có sức hấp dẫn như thường.
Thậm chí đạo diễn lớn Trương Triệt đã từng lén lút nói cho Vương Vũ biết, hắn cho rằng Thạch Chí Kiên là tài năng khó có. Nếu Thạch Chí Kiên chịu gia nhập ngành giải trí, hắn nhất định sẽ bồi dưỡng Thạch Chí Kiên thành vua màn ảnh.
Điều này khiến cho Vương Vũ cảm thấy khó chịu.
Vua màn ảnh dễ làm như vậy sao?
Ta còn chưa làm được, họ Thạch tính là gì?
“Không phải ta muốn đấu rượu với ngươi, mà là anh em tốt của ta.” Thạch Chí Kiên lôi Đầu To ra cản súng.
Vương Vũ chống nạnh, khinh thường nhìn Thạch Chí Kiên một chút rồi lại nhìn Đầu To.
Từ Thiệu Cường cũng chống nạnh, thái độ khinh thường, cho rằng nam nhân không dám đấu rượu thì không phải là nam nhân chân chính.
Ánh mắt đẹp của Phan Anh Tử hiện lên sự thất vọng. Nàng vốn rất thích Thạch Chí Kiên. Dù sao Thạch Chí Kiên cũng là loại hình mà nàng thích. Thông minh, cơ trí, lại đẹp trai, nhưng không ngờ Thạch Chí Kiên lại không phải nam nhân. Đấu rượu thôi mà, có cái gì phải sợ?
Thời gian Phan Anh Tử lăn lộn trong ngành giải trí đã lâu, có cảnh tượng nào mà nàng chưa từng thấy qua, nhưng nàng chưa từng thấy nam nhân sợ uống rượu. Ngược lại, mỗi lần có nàng ở đây, đám nam nhân lại càng ra sức thể hiện hơn.
Trâu Văn Hoài có chút cảm giác xấu hổ, cảm thấy đứng chung một đội với Thạch Chí Kiên rất mất mặt.
Đầu To và Nghê Khuông đã quen rồi. Thạch Chí Kiên có đôi khi không cần mặt mũi giống như thế.