Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 330 - Chương 330. Đấu Rượu Một Triệu!

Chương 330. Đấu rượu một triệu!
Chương 330. Đấu rượu một triệu!

Thạch Chí Kiên không thèm quan tâm ánh mắt xem thường của mọi người. Hắn thấy mấy chuyện đấu rượu ngu xuẩn này chỉ có đám nam nhân rảnh đến mức nhức cả trứng mới làm mà thôi. Hắn làm người hai kiếp, cần chi phải so đo với bọn hắn?

Hơn nữa, uống rượu nhiều sẽ có hại cho sức khỏe. Mấy việc hại cho sức khỏe này đương nhiên để người khác làm.

“Được rồi, ta mặc kệ các ngươi ai đấu với ta. Bây giờ chúng ta định ra quy củ đi.” Vương Vũ lớn giọng nói.

Từ Thiệu Cường cũng ở bên cạnh gào to: “Đúng vậy, Vũ ca của chúng ta không sợ các ngươi đâu.”

Từ Thiệu Cường mới xuất đạo không lâu, vất vả lắm mới có được một vai diễn viên quần chúng trong phim Độc Tí Đao. Bởi vì hắn có thể uống được rượu nên được Vương Vũ coi trọng, nhận làm đàn em.

Từ Thiệu Cường vì muốn trở nên nổi bật mà cam tâm chạy trước chạy sau, chỉ hy vọng có thể tranh thủ cơ hội lăn lộn đến vai nam chính.

Thạch Chí Kiên nhìn lướt qua Từ Thiệu Cường: “Ngươi là ai?”

“Ta họ Từ, Từ Thiệu Cường.”

“Ồ, Thiên Tằm Biến à?”

Từ Thiệu Cường sửng sốt. Liếm cái gì? Đại tiện cái gì? Hắn tưởng rằng Thạch Chí Kiên đang mắng mình, đáng tiếc hắn lại nghe không hiểu.

“À, quy củ rất đơn giản.” Thạch Chí Kiên vỗ tay, gọi người mang lên mười chai Brandy. Tất cả bày hết lên bàn.

“Đấu rượu mà, càng mạnh càng tốt. Ai uống được nhiều nhất trong mười chai rượu mạnh này, người đó sẽ là người chiến thắng cuối cùng.”

“Nếu các ngươi thua thì sao?” Vương Vũ ngạo mạn nói. Bởi vì hắn chưa từng đấu rượu thua ai bao giờ.

Thạch Chí Kiên dựng thẳng ngón tay, trịnh trọng nói: “Hỏi hay thật. Nếu chúng ta thua, chúng ta đền một triệu.’

Nói xong, bốp.

Tờ chi phiếu một triệu đập lên trên bàn.

“Ngân hàng Standard Chartered, có thể đổi bất cứ lúc nào.”

Oành một tiếng, hiện trường nổ tung.

Trâu Văn Hoài thiếu chút nữa ngất đi.

Vương Vũ luôn tự nhận tiêu tiền như nước nhưng vẫn giật mình trước sự phóng khoáng của Thạch Chí Kiên.

Từ Thiệu Cường lại càng mở to mắt khó tin nhìn Thạch Chí Kiên. Có nhầm hay không vậy? Cược quá lớn rồi.

Phan Anh Tử vẫn còn tốt hơn một chút nhưng vẫn bị Thạch Chí Kiên dọa giật mình.

Vừa rồi nàng còn cảm thấy Thạch Chí Kiên không dám đấu rượu với Vương Vũ, thiếu khí chất của nam nhân. Lúc này, hai mắt của nàng tỏa sáng, tim đập nhanh, hai tay khoanh trước ngực, mắt nhìn Thạch Chí Kiên còn sáng hơn cả sao.

Đầu To và Nghê Khuông cũng bị hù dọa. Đầu To vội đến bên cạnh Thạch Chí Kiên: “A Kiên, không cần chơi lớn như vậy chứ? Một triệu lận đấy, không phải con số nhỏ.”

“Đúng vậy, không phải con số nhỏ, đủ cho ta và lão hùng uống rượu Brandy cả đời.”

Lúc này Vương Vũ đứng ra: “Một triệu? Đủ hào sáng! Vậy nếu ta thua thì sao?”

“Đơn giản.” Thạch Chí Kiên có chuẩn bị mà đến. Hắn ném ra một bản hợp đồng: “Ký nó đi.”

Vương Vũ nhìn bản hợp đồng rồi lại nhìn tấm chi phiếu một triệu, cuối cùng lại nhìn Đầu To chẳng có gì lạ. Hắn lập tức phun ra một chữ: “Được.”

Ực ực ực ực…

Vương Vũ tu sạch chai Brandy thứ ba, sau đó hắn dùng mu bàn tay lau miệng của mình rồi liếc nhìn Đầu To.

Đầu To không giống uống rượu thi mà là uống một mình. Phương thức uống rượu của hắn khác với Vương Vũ.

Vương Vũ thích tu bằng bình. Khi uống khó tránh khỏi sẽ có rượu tràn ra khóe miệng, để thể hiện mình tửu lượng kinh người, can đảm hơn người.

Đầu To lại thích dùng bát, loại bát đựng canh. Hắn đổ đầy một bát, sợ rượu tràn ra mà lãng phí, hắn sẽ hớp một ngụm trước. Lúc này, hắn mới dùng tay phải nâng đáy bát, ngón trỏ đặt ở mép bát, giống như những đại hiệp trong tiểu thuyết của hắn, phóng khoáng ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.

Cuối cùng, hắn lật úp bát, một giọt cũng không còn thừa.

Ngoại trừ Thạch Chí Kiên không ai biết.

Mọi người đều biết Đầu To thích uống rượu nhưng không biết hắn uống không phải rượu mà là cô độc, tịch mịch, giang hồ, là sinh lão bệnh tử, là thăng trầm.

Một bát tiếp một bát.

Đầu To uống rượu giống như uống nước.

Vương Vũ cầm chai Brandy thứ tư, một lần nữa ngửa cổ mà tu.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy uống một bình rượu khó khăn đến như vậy.

Nam nhân đều thích tu rượu.

Nhưng lại không biết khi tu không nổi sẽ khó xử đến cỡ nào.

Dạ dày lăn lộn, yết hầu chực trào, ngay cả một giọt cũng không uống nổi.

Uống là rượu,

Nhưng muốn là mệnh.

Cho nên, tu được nửa bình, Vương Vũ không chịu nổi nữa, ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm rượu rồi ngã ngửa ra sau.

“Người đâu, mau gọi xe cứu thương.”

“Ô ô ô! Ô ô ô!”

Chiếc xe cứu thương màu trắng dừng sát bên ngoài khách sạn Lâm Phong Các. Ông chủ khách sạn đã thành thói quen dưới sự trợ giúp của mọi người, ba chân bốn căng khiêng tên quỷ xui xẻo Vương Vũ lên xe cứu thương.

Vương Vũ nằm chết dí để người ta khiêng đi như vầy cũng không phải lần đầu tiên. Vì thế ông chủ thực hiện rất thành thạo.

Hết chương 330.
Bình Luận (0)
Comment