Từ Thiệu Cường đi theo, nói muốn chăm sóc Vương Vũ đã say.
Phan Anh Tử không đi theo. Nàng và Vương Vũ chỉ là bạn bình thường. Nếu bị giới truyền thông chụp được, như vậy sẽ không còn là “bạn bình thường” một câu đơn giản như vậy.
Bên này, Thạch Chí Kiên bảo Trâu Văn Hoài lên xe cùng.
Trâu Văn Hoài cảm thấy Thạch tiên sinh vẫn còn có chút lương tâm.
Nhưng một câu của Thạch Chí Kiên tiếp theo đã phá tan ảo tưởng của hắn.
“Nếu Vương Vũ tỉnh lại, lập tức bảo hắn ký kết.” Thạch Chí Kiên ném hợp đồng cho Trâu Văn Hoài.
Thạch Chí Kiên quay đầu lại, không dám để Đầu To uống hết. Tên gia hỏa Nghê Khuông đang nhớ Betty của Lâm Phong Các, Thạch Chí Kiên trước đi thanh toán chi phí, gọi hai mỹ nữ bồi hai nhà văn lớn uống rượu tán gẫu, giao lưu về mọi mặt.
Sau đó, Thạch Chí Kiên đưa Phan Anh Tử về nhà, thuận tiện nghĩ cách thuyết phục đối phương gia nhập liên minh Gia Hòa.
Vương Vũ đấu rượu thất bại. Dựa theo tính cách của hắn, ký kết là nhất định, nhưng nhìn điệu bộ của Phan Anh Tử, nàng không có dự định ký hợp đồng với Gia Hòa.
Ngẫm lại cũng đúng. Phan Anh Tử có danh xưng Thiệu thị thập nhị kim thoa, cũng là đối tượng do Thiệu thị nâng đỡ. Nếu nàng ký hợp đồng với Gia Hòa, hết thảy phải làm lại từ đầu, phong hiểm quá lớn.
…
Thời tiết tháng 1 có nhiệt độ chênh lệch rất lớn giữa ngày và đêm, thậm chí ở Hồng Kông vào thời điểm này còn có tuyết rơi.
Trong lúc Thạch Chí Kiên suy nghĩ tìm từ, đủ loại mưu kế, hắn và Phan Anh Tử đã đến trước cửa khách sạn.
Tối nay Phan Anh Tử mặc rất ít, chỉ mặc một chiếc váy ngắn lộ ra vai và đôi chân dài. Có thể nói đây là một cách ăn mặc rất cởi mở ở thời đại này.
Thạch Chí Kiên cởi áo khoác, khoác lên vai của nàng, ngón tay lơ đãng chạm đến làn da bóng loáng trắng như sữa bò sau lưng nàng, cười nói: “Trời lạnh đừng mặc như thế, rất dễ sinh bệnh.”
Phan Anh Tử mỉm cười: “Không ngờ ngươi ngoại trừ phong độ thân sĩ thì còn biết quan tâm người khác như vậy.”
“Cảm ơn đã khích lệ, ta đi lấy xe trước.”
Tối nay Thạch Chí Kiên không uống rượu, mà thời đại này cũng không có khái niệm uống rượu rồi không được lái xe.
Thạch Chí Kiên đến bãi đậu xe, bên này Phan Anh Tử đứng ở cổng chờ.
Nói thật, ấn tượng của Phan Anh Tử đối với Thạch Chí Kiên không tệ, nhất là Thạch Chí Kiên vừa nãy xuất ra hơn một triệu, lại càng khiến cho hai mắt của Phan Anh Tử sáng hơn. Thử hỏi có nữ hài nào mà không thích nam nhân vừa đẹp trai vừa có nhiều tiền chứ?
Nhưng thích thì thích, còn việc gia nhập liên minh Gia Hòa lại là vấn đề khác. Đối với Phan Anh Tử mà nói, lực hấp dẫn của Gia Hòa không lớn như vậy. Chỉ một công ty nhỏ thôi mà, làm không tốt sẽ phá sản, nào an toàn như Thiệu thị chứ?
Đứng trong bóng tối, Phan Anh Tử hít sâu một hơi, khoác lại cái áo khoác của Thạch Chí Kiên. Một cảm giác là lạ xông đến. Nàng hít hít cái mũi, từ trên áo khoác của Thạch Chí Kiên truyền đến một mùi thơm nhàn nhạt, còn có mùi rất đặc biệt của nam nhân.
Không cần phải nói, loại nước hoa Davidoff yêu thích của Thạch Chí Kiên một lần nữa phát huy tác dụng, cộng thêm trước đó Thạch Chí Kiên bỏ ra một triệu đánh cược, khiến cho Phan Anh Tử có một cảm giác ý loạn tình mê.
“A, đây không phải Phan Anh Tử tiểu thư sao? Tại sao ngươi lại ở đây? Có cần ta đưa ngươi ra ngoài ăn khuya không?”
Một giọng nói say khướt cắt ngang suy nghĩ của Phan Anh Tử. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, một nam nhân áo mũ chỉnh tề được hai người bạn đỡ từ trong khách sạn đi ra, dùng ánh mắt cực kỳ hạ lưu dò xét nàng.
“Thế nào? Ngươi không biết ta sao? Ta là Ngụy Tra Lý. Ngụy Tra Lý của công ty vận tải Từ thị. Trước đó, công ty của chúng ta đã tìm người quay quảng cáo. Là ta đề nghị ông chủ của chúng ta chọn ngươi. Ợ!” Ngụy Tra Lý chỉ vào mũi mình, thở ra một hơi rượu vào mặt Phan Anh Tử.
Phan Anh Tử nhớ lại, lần trước công ty vận tải đường thủy muốn quay quảng cáo đấu thầu đã mời nàng. Nếu nàng nhớ không lầm, tên Ngụy Tra Lý kia là thư ký kiêm luật sư của ông chủ Từ, ngoài mặt thì nhã nhặn nhưng sau lưng thì lén lút động tay động chân với nàng, là ngụy quân tử từ đầu đến cuối.
“Thì ra là thư ký Ngụy, chào ngươi.” Phan Anh Tử lạnh lùng nói.
“Ồ, Phan tiểu thư cũng nhận ra ta à? Như vậy cũng tốt, chúng ta đi ăn đi. Ăn xong thì đi giải trí.” Ngụy Tra Lý nói xong, hắn nở nụ cười dâm đãng kéo tay Phan Anh Tử.
Phan Anh Tử tránh được, Ngụy Tra Lý chộp vào không khí. Bởi vì say rượu, hắn lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Ngụy Tra Lý lắc lư cơ thể giúp mình đứng vững, sau đó hắn nheo mắt nhìn Phan Anh Tử, sắc mặt thay đổi: “Ý của ngươi là gì? Cho ngươi thể diện mà ngươi không cần?”
“Thư ký Ngụy, nơi này là công cộng, mời ngươi tôn trọng người khác một chút.”
Phan Anh Tử không muốn dây dưa với mấy kẻ say rượu.