Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 332 - Chương 332. Ngụy Tra Lý Giúp Sức

Chương 332. Ngụy Tra Lý giúp sức
Chương 332. Ngụy Tra Lý giúp sức

“Tôn trọng? Ta tôn trọng mẹ ngươi đấy.” Ngụy Tra Lý nhe răng cười: “Nói dễ nghe một chút ngươi là đại minh tinh, nhưng nói trắng ra ngươi không phải kỹ nữ bán thân sao? Nói đi, ngươi muốn bao nhiêu? Năm trăm, một nghìn hay ba nghìn?” Ngụy Tra Lý vừa nói vừa móc bóp da, lấy tiền nện vào mặt của Phan Anh Tử: “Hôm nay lão tử muốn ngươi theo ta.”

Phan Anh Tử nào bị người ta làm nhục như vậy. Nàng nhìn người chung quanh đang chỉ trỏ mình, không nhịn được, bốp một cái, một bàn tay đánh vào mặt của Ngụy Tra Lý: “Bại hoại.”

Ngụy Tra Lý chịu một bàn tay, lập tức tỉnh rượu ba phần. Hắn thấy mình bị một con hát tát cho một cái trước mặt mọi người, bên cạnh còn có hai người bạn, hắn còn mặt mũi nào mà lăn lộn nữa chứ?

“Tiện nhân.” Ngụy Tra Lý vung một bàn tay vào mặt Phan Anh Tử.

Phan Anh Tử là một nữ nhân yếu ớt. Đừng nhìn nàng tư thế hiên ngang trên màn ảnh, nhưng trong hiện thực nàng đã sợ đến choáng váng, không biết tránh né.

Chỉ thấy bàn tay mang theo luồng gió càng lúc càng gần, Phan Anh Tử thậm chí có thể cảm nhận được một luồng khí nóng bỏng.

Bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bàn tay nắm chặt lấy bàn tay của Ngụy Tra Lý. Một giọng nói quen thuộc truyền vào tai của Phan Anh Tử: “Phan tiểu thư, ngươi không có chuyện gì chứ?”

Phan Anh Tử lấy lại tinh thần. Lúc này, nàng mới phát hiện Thạch Chí Kiên đang đứng bên cạnh nàng, còn bàn tay của Ngụy Tra Lý cách nàng chỉ có mấy centimet.

Chẳng biết tại sao, nhìn thấy Thạch Chí Kiên, Phan Anh Tử vừa nãy còn yếu ớt bất lực giống như gặp được người thân, nhịn không được hô một tiếng: “A Kiên.”

Thạch Chí Kiên kinh ngạc nhìn nàng. Trước đó, Phan Anh Tử luôn gọi hắn là Thạch tiên sinh.

Ngụy Tra Lý không ngờ nửa đường lại có người đứng ra giúp đỡ. Chờ sau khi hắn nhìn thấy rõ mặt của Thạch Chí Kiên, hắn kêu to lên: “Là ngươi?”

“Không phải ta thì còn ai nữa? Thư ký Ngụy, đã lâu không gặp.”

Ngụy Tra Lý vùng vẫy một hồi, muốn thoát khỏi tay của Thạch Chí Kiên, nhưng cổ tay của hắn bị Thạch Chí Kiên nắm chặt, không thoát ra được.

“Ngươi muốn thế nào?”

“Chẳng muốn thế nào cả. Nếu ngày mai ngươi không muốn mình đăng lên báo, để Từ tiên sinh biết rồi đuổi việc ngươi, ngươi hãy ngoan ngoãn xin lỗi Phan tiểu thư đi.”

“Cái gì? Ngươi bảo ta xin lỗi nàng?” Ngụy Tra Lý khó chịu nói.

“Thế nào, không làm à?” Ánh mắt của Thạch Chí Kiên hiện lên sự hung ác: “Ngươi biết rõ cách làm người của ta. Một câu ta không nói hai lần.”

Ngụy Tra Lý sợ hãi.

Cũng không phải hắn sợ Thạch Chí Kiên mà là sợ Thạch Chí Kiên mang chuyện này đến nói với Từ đại thiếu.

Từ đại thiếu là một người rất sỉ diện. Nếu để hắn biết cấp dưới của mình ỷ vào say rượu đùa giỡn nữ minh tinh trước mặt mọi người không thành, còn bị người ta tát một cái, đối phương nhất định sẽ đuổi việc hắn.

Còn Thạch Chí Kiên, mặc dù Ngụy Tra Lý không sợ nhưng cũng có chút kiêng kỵ, nhất là Thạch Chí Kiên nhiều ít cũng có tiếng tăm trong giới kinh doanh và giang hồ. Ngoài ra, hắn còn qua lại thân thiết với thanh tra Lôi Lạc. Mặc kệ đen hay trắng, hắn đều được hoan nghênh, không phải một thư ký như Ngụy Tra Lý có thể so sánh.

“Được, Thạch Chí Kiên. Hôm nay ta nể mặt ngươi.” Ngụy Tra Lý nói xong, hắn nhìn Phan Anh Tử, nghiến răng nói: “Xin lỗi, Phan tiểu thư. Vừa nãy là do ta uống quá nhiều rượu, có hiểu lầm gì mong ngươi tha thứ giùm.”

“Ơ?” Phan Anh Tử choáng vàng. Đối phương là loại người như thế nào, nàng là người rõ ràng. Thư ký của ông chủ lớn công ty vận tải Từ thị, còn là đại luật sư hoàng gia, bình thường rất chảnh, không ngờ chỉ dựa vào một câu của Thạch Chí Kiên đã chịu nhận lỗi với nàng.

Thạch Chí Kiên, rốt cuộc ngươi là người như thế nào?

Phan Anh Tử kinh ngạc.

Trước đó, ấn tượng của Thạch Chí Kiên mang đến cho nàng chẳng qua chỉ là ông chủ của một công ty, đứng đằng sau hỗ trợ của Gia Hòa, thậm chí còn muốn mời nàng gia nhập liên minh rồi mới đến tuổi trẻ suất khí, còn có tiền nữa.

Nhưng Phan Anh Tử vạn lần không ngờ, ngoại trừ đẹp trai nhiều tiền, hắn còn có năng lực như vậy. Ngay cả thư ký Ngụy của công ty vận tải Từ thị cũng phải cúi đầu với hắn.

Như vậy, chuyện hắn mời nàng gia nhập liên minh Gia Hòa có nên suy nghĩ lại hay không?

“Phan tiểu thư, ngươi không sao chứ?”

Thạch Chí Kiên thấy Ngụy Tra Lý đã rời đi, hắn vội quay sang hỏi Phan Anh Tử.

Phan Anh Tử ổn định lại tinh thần, nhanh chóng trả lời: “À, ta không sao, cảm ơn ngươi Thạch tiên sinh.”

“Lại gọi ta là Thạch tiên sinh nữa rồi, gọi như vậy xa lạ lắm, cứ gọi ta là A Kiên như vừa rồi.” Thạch Chí Kiên rèn sắt khi còn nóng, không lãng phí sự “hỗ trợ” của Ngụy Tra Lý vừa nãy.

“Cái này…”

“Sau này, ngươi cứ gọi ta là A Kiên, còn ta gọi ngươi là A Tử.” Thạch Chí Kiên bước đến, khoác tay lên eo Phan Anh Tử, làm ra vẻ quan tâm: “Vừa rồi ta thấy ngươi bị dọa không nhẹ. Không thì chúng ta tìm một nơi nghỉ ngơi chút đi?”

“Ơ, cái này…”

Bàn tay của Thạch Chí Kiên chạm vào eo khiến tim của nàng hơi lỡ nhịp một chút.

“Nếu ngươi cảm thấy không tiện cũng không sao. Bây giờ ta đưa ngươi về nhà.” Thạch Chí Kiên lấy lui làm tiến, buông tay ra, ánh mắt nhìn thẳng Phan Anh Tử. Một giây, hai giây, ba giây.

Phan Anh Tử ngượng ngùng tránh né ánh mắt của Thạch Chí Kiên: “Vậy thì theo ý của ngươi.”

Thạch Chí Kiên mỉm cười, chỉ vào khách sạn cao cấp đằng trước: “Nghe nói hoàn cảnh ở đó không tệ, rất thanh tĩnh. Chi bằng ta thuê một gian phòng bàn kịch bản với nhau.”

“Cái gì, bàn kịch bản?”

Hết chương 332.
Bình Luận (0)
Comment