Phan Anh Tử có chút động tâm khi nghe Thạch Chí Kiên nói. Thử hỏi có nữ nhân nào mà không ái mộ hư vinh? Nhất là người đó còn lăn lộn ngành giải trí.
Nữ minh tinh của Thiệu thị rất nhiều, vừa giỏi vừa có thể được xem là hoa khôi thì chỉ có một. Bây giờ, nữ vương võ hiệp đang được cật lực nâng đỡ là Trịnh Bội Bội chứ không phải Phan Anh Tử nàng.
“Nhưng ta…”
“Ta sẽ trả lương cao cho ngươi…”
Thạch Chí Kiên nói: “Thiệu thị trả ngươi bao nhiêu, ta trả ngươi gấp ba.”
“Không phải vấn đề tiền hay không, là…” Ánh mắt của Phan Anh Tử chuyển động, không nhịn được lập tức nói: “Là ta không có lòng tin đối với ngươi.”
Nói trắng ra là thiếu cảm giác an toàn.
“Ta phải làm như thế nào mới có thể khiến cho ngươi có lòng tin với ta?” Thạch Chí Kiên nhìn nàng.
Phan Anh Tử uống rượu mặt đỏ bừng, ánh mắt sắp chảy nước.
Nàng né tránh ánh mắt nóng bỏng của Thạch Chí Kiên: “Lòng tin không phải là người khác cho mà là mình tranh thủ.”
Có nữ hài nào không hoài xuân? Có nữ hài nào không thích cái đẹp chứ?
Huống chi, Thạch Chí Kiên hoàn mỹ như vậy, lại càng là mục tiêu theo đuổi của rất nhiều nữ nhân.
Thạch Chí Kiên biết mình nên làm cái gì.
Hắn nhất định phải tạo cho đối phương lòng tin.
Nữ nhân rất dễ thay đổi. Cho nên, hắn phải thông qua phương thức đặc biệt để gia cố tình hữu nghị.
Còn sử dụng phương thức gì, Thạch Chí Kiên từ lâu đã xe nhẹ đường quen.
…
Sáng sớm.
Hắt xì! Phan Anh Tử lười biếng ngáp một cái.
“Ngươi tỉnh rồi à?”
Thạch Chí Kiên chẳng biết từ lúc nào đã ăn mặc chỉnh tề, quần áo phẳng phiu, tóc chải ngược ra sau, còn thắt cà vạt, bộ dạng giống như một quản gia trung thành. Hắn còn chuẩn bị xong sữa bò, cà phê, bánh mì sandwich xúc xích đựng trong một cái khay nhỏ.
Phan Anh Tử nhìn Thạch Chí Kiên một chút, muốn đứng dậy nhưng lại cảm giác toàn thân không có sức lực, miệng kêu lên một tiếng “a”.
“Ngươi có sao không? Có phải có chỗ nào không thoải mái không?” Thạch Chí Kiên quan tâm tiến lên, đặt khay thức ăn ở đầu giường, thuận tay đỡ Phan Anh Tử dậy rồi gối chiếc gối xuống hông của nàng.
Chiếc gối đầu đáng thương, tối hôm qua đã bỏ ra không ít sức lực, gánh chịu áp lực và chèo chống rất lớn. Bây giờ lại trở thành vật đỡ hông cho Phan Anh Tử.
“Ngươi còn nói? Eo của ta sắp gãy rồi.” Phan Anh Tử trừng mắt nhìn Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Ngươi không thể trách ta được, ai bảo ngươi học toán không tốt. Không còn cách nào khác, ta đành phải dạy ngươi toán căn bậc hai thôi.”
Căn bậc hai?
Phan Anh Tử suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ra là ý gì, ánh mắt sắp nhỏ ra mật, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Nàng chỉ tay vào bánh mì sandwich và sữa bò, đổi chủ đề: “Đây đều là ngươi chuẩn bị?”
“Đúng vậy, không ngờ khách sạn này lại nhân tính hóa như thế.” Thạch Chí Kiên tự tay bưng ly sữa bò còn nóng lên, thổi thổi vài cái. Khi cảm thấy đã nguội hơn một chút, hắn mới đưa cho Phan Anh Tử.
Phan Anh Tử nhận lấy ly sữa, khẽ mở đôi môi anh đào nhấp một miếng, sữa bò màu trắng tràn ra ở khóe miệng của nàng.
Thạch Chí Kiên cầm chiếc khăn tay đầu giường, nhẹ nhàng giúp nàng lau đi khóe miệng.
“Có bẩn không?” Phan Anh Tử hỏi.
Thạch Chí Kiên nhìn chiếc khăn tay: “Rất sạch.”
Phan Anh Tử thấy hắn trả lời như vậy, rốt cuộc uống không trôi sữa bò nữa. Nàng cầm lấy miếng bánh mì, chợt nhìn thấy chính giữa bánh mì có kẹp một cây xúc xích hun khói. Không biết nàng nghĩ đến cái gì, vội buông miếng bánh xuống, thuận tay bưng tách café lên, lúc này nàng mới thở phào một hơi.
Thạch Chí Kiên nhìn ly sữa bò rồi lại nhìn miếng bánh mì sandwich kẹp xúc xích: “Sao vậy? Những thứ này không hợp khẩu vị của ngươi? Ta còn tưởng rằng ngươi thích những món này chứ?”
Phan Anh Tử tức giận, dùng đôi mắt đẹp hờn dỗi nhìn Thạch Chí Kiên: “Ta chỉ thích uống café mà thôi.”
“Là ta nghĩ nhiều rồi. Sau này có cơ hội, ta sẽ pha café cho ngươi uống nhiều hơn.” Thạch Chí Kiên nói xong, hắn thuận tay móc ra một bản hợp đồng đặt trước mặt Phan Anh Tử, cười nói: “A Tử, ngươi nhìn đi, đây là hợp đồng mà ta đặc biệt chuẩn bị cho ngươi, ngươi xem qua nội dung một chút đi, xem có đồng ý hay không? Nếu không hài lòng, ta có thể điều chỉnh bất cứ lúc nào.”
Phan Anh Tử khẽ giật mình nhìn bản hợp đồng. Cảm giác vui vẻ và hạnh phúc nhanh chóng tiêu tan.
Lúc này, rốt cuộc nàng đã hiểu ra. Bất luận tối hôm qua có bao nhiêu thân mật, bao nhiêu ân ái quan tâm, giữa hắn và nàng chỉ được xem là một vụ giao dịch.
Một vụ giao dịch để củng cố niềm tin lẫn nhau.
Thạch Chí Kiên dường như nhìn ra được nàng đang suy nghĩ chuyện gì, hắn dùng tay vịn vai của nàng, nói: “Đừng không vui như vậy. Chúng ta đều là người trưởng thành. Ngươi hẳn cũng hiểu ta đang làm cái gì.”