Trở về Thạch Giáp Vĩ, Thạch Chí Kiên thuận tiện hỏi thăm đám người Đại Hà thúc, Khánh Lâm tẩu, còn có Lưu Tam ca.
Mọi người nhìn thấy Thạch Chí Kiên, ai nấy cũng đều vui mừng. Trước khi đi, bọn hắn nhất định nhét thức ăn cho Thạch Chí Kiên, nói bây giờ Thạch Chí Kiên đã là người thành phố, bình thường không còn mấy loại đặc sản bình dân này để ăn nữa đâu, còn nói Thạch Ngọc Phượng thích nhất là món cá ướp muối nấu cháo, về sau có thể nấu nhiều một chút để ăn.
Thạch Chí Kiên không từ chối ý tốt của tất cả mọi người.
Thật ra, hắn biết rõ người dân Thạch Giáp Vĩ hy vọng dùng phương thức này để cảm ơn hai chị em nhà hắn.
Nhất là loại người tiết kiệm đến mức keo kiệt như Thạch Ngọc Phượng, chỉ hận không thể tách một đồng thành hai đồng, vậy mà nàng có thể bỏ ra ba chục nghìn giúp mọi người xây dựng trạm bơm nước. Phần ân tình đó, người dân Thạch Giáp Vĩ cả đời cũng trả không hết.
Thạch Chí Kiên đương nhiên không nói cho mọi người biết, sau khi quyên tiền xây dựng trạm bơm nước xong, chị của hắn thiếu chút nữa đập đầu vào tường, mất ngủ ba ngày, sụt mất ba cân.
Chở một xe đầy cá ướp muối và thức ăn khác, Thạch Chí Kiên lái xe về vịnh Đồng La.
Dừng xe dưới nhà, Thạch Chí Kiên thấy đèn lầu một vẫn sáng. Người của Gia Hòa đang tăng ca làm việc.
Thạch Chí Kiên hào phóng lấy cá ướp muối ra làm phúc lợi khen thưởng cho mọi người.
Mọi người nhận được đồ ăn, hào hứng tăng ca trong nháy mắt tăng vọt, chỉ là văn phòng tràn ngập mùi vị cá ướp muối khiến mọi người có chút không thể thích ứng được.
Thạch Chí Kiên sử dụng hai tay mang cá ướp muối và rau khô, dọc theo bậc thang lên lầu ba. Đầu tiên, hắn dừng lại trước cửa phòng Nhiếp Vịnh Đàn, thấy bên trong không có động tĩnh, hắn mới bước về phòng của mình.
Kể từ khi “giám đốc nghệ thuật” Thạch Chí Kiên lên ý tưởng thiết kế múa cột, múa con thỏ cho vũ trường, kinh doanh của vũ trường bắt đầu trở nên nóng nảy.
Là át chủ bài của vũ trường, nhiều khi công việc của Nhiếp Vịnh Đàn phải đến hai ba giờ sáng. Có đôi khi vì an toàn, nàng thậm chí sẽ ở lại vũ trường.
Thạch Chí Kiên mang theo cá ướp muối bước vào phòng, từ xa đã nghe được tiếng trò chuyện từ bên trong truyền ra.
Hắn đưa tay gõ cửa hai lần, rất nhanh cánh cửa được người bên trong mở ra. Người mở không phải chị của hắn, cũng chẳng phải Bảo Nhi mà là Hồ Tuấn Tài.
“Thạch tiên sinh?” Hồ Tuấn Tài lùi lại nhường ra một vị trí cho Thạch Chí Kiên bước vào.
“Tại sao ngươi lại ở đây?” Thạch Chí Kiên kinh ngạc hỏi. Hắn nhìn vào phòng khách, thấy tivi mới mua đang bật, hiện đang phát một tiết mục kịch Quảng Đông Long Phượng Trâm với sự tham gia của diễn viên nổi tiếng Nhậm Kiếm Huy và Bạch Tuyết Tiên.
Có ba người đang ngồi trên bàn ăn tròn trước tivi, một người là chị của hắn Thạch Ngọc Phượng, một người là Bảo Nhi, người còn lại là Hồ Tu Dũng.
“A Dũng, tại sao ngươi cũng ở đây?”
Khi Thạch Chí Kiên bước vào, Hồ Tu Dũng đã đứng dậy từ trước. Nghe Thạch Chí Kiên hỏi, hắn vội nuốt thức ăn trong miệng xuống, ngượng ngùng gãi đầu: “Ngọc Phượng tỷ giữ ta lại dùng cơm.”
“Ta cũng vậy.” Hồ Tuấn Tài vội lại gần nói: “Chị Ngọc Phượng cũng giữ ta lại ăn cơm.”
Thạch Chí Kiên giao cá ướp muối cho Hồ Tuấn Tài.
Hồ Tu Dũng vội vàng tiến lên tiếp nhận đồ ăn trong tay kia của Thạch Chí Kiên.
“Các ngươi đã làm gì mà chị của ta giữ các ngươi lại ăn cơm thế?” Thạch Chí Kiên cởi áo khoác, thuận tay máng lên móc áo.
Nghe Thạch Chí Kiên hỏi, Thạch Ngọc Phượng cũng vội nuốt thức ăn trong miệng, đặt đũa xuống, quay người lại nhìn Thạch Chí Kiên, nói: “Vì sao? Vì cái này nè.”
Thạch Chí Kiên nhìn chị của hắn, thấy nàng mặc một chiếc áo khoác hoa nhí xanh cùng với chiếc quần dài rộng thùng thình.
Thạch Chí Kiên cau mày hỏi: “Ngươi cuồng váy hoa à?”
“Hoa cái đầu của ngươi đấy. Không thấy ta mặc quần áo mới sao? Áo này là Tuấn Tài mua cho ta, còn cái quần là A Dũng mua cho ta. Làm sao, có đẹp không?”
Thạch Chí Kiên nhìn Hồ Tuấn Tài và Hồ Tu Dũng, hai người đều cảm thấy xấu hổ, đồng thanh nói: “Món quà nhỏ, không đủ thành ý.”
Thạch Chí Kiên chỉ vào hai người: “Hai người đúng là ngốc! Mua quần áo nào chỉ mua áo không mua quần, mua quần không mua áo chứ? Nhất định phải chắp vá lại với nhau mới vừa à?”
“Chủ yếu là do kinh nghiệm không đủ.” Hồ Tuấn Tài nói.
‘Đúng vậy, đúng vậy, trước kia ta toàn mua quần áo cho mình, chưa từng mua quần áo cho nữ nhân.” Hồ Tu Dũng nói.
Thạch Ngọc Phượng chống nạnh chỉ Thạch Chí Kiên: “Mặc dù hai người bọn hắn ngốc một chút nhưng tốt bụng. Còn ngươi thì sao, ngươi làm em trai ta lâu như vậy, đã bao giờ mua quần áo cho ta chưa?”
Thạch Chí Kiên im lặng, sau đó hắn vội chuyển sang chủ đề khác: “Ta đói bụng rồi, múc cho ta bát cơm.”