Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 339 - Chương 339. Con Nít, Cần Phải Lớn!

Chương 339. Con nít, cần phải lớn!
Chương 339. Con nít, cần phải lớn!

“Thế nào, bị ta nói trúng tim đen rồi chứ gì? Thật không biết tại sao ta lại có đứa em trai vô cảm như ngươi. Ta đã để sẵn cơm cho ngươi rồi. Trước kia, ta hâm đi hâm lại cũng không thấy cái bóng của ngươi. Ngươi ngủ bên ngoài cả đêm không về nhà. Nơi này càng lúc càng giống nhà trọ của ngươi thì đúng hơn.” Thạch Ngọc Phượng miệng thì oán trách nhưng vẫn khập khiễng bước vào bếp lấy cơm cho Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên bước đến ngồi sát bên cạnh của Bảo Nhi. Bảo Nhi vốn ngồi bên cạnh Hồ Tu Dũng. Hồ Tu Dũng vội vàng cầm bát đũa của mình đứng dậy, nhường ghế cho Thạch Chí Kiên rồi mới cùng với Hồ Tuấn Tài đứng đối diện Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên kéo ghế ngồi xuống, đưa tay xắn ống tay áo lên. Thấy hai người còn đần độn đứng đó, hắn nói: “Các ngươi ngồi đi, đứng thất thần ra đó làm gì?”

Hồ Tuấn Tài và Hồ Tu Dũng nhìn nhau, vội tìm chỗ ngồi xuống.

Cả hai ngồi xuống vẫn không dám lên tiếng, lưng thẳng, giống như chiến sĩ ngẩng đầu ưỡn ngực chờ ăn cơm.

Thạch Chí Kiên nhìn bọn hắn, không nhịn được lập tức nói: “Các ngươi như vậy không cảm thấy mệt mỏi sao?”

“Không mệt.” Hồ Tuấn Tài nói.

“Ta quen rồi.” Hồ Tu Dũng đáp.

Thạch Chí Kiên gật đầu: “Tùy các ngươi.” Nói xong, hắn móc một điếu thuốc đưa lên miệng, đột nhiên Bảo Nhi ngồi bên cạnh rút xuống. Cô bé nghiêng đầu, vểnh cái miệng nhỏ nói: “Mẹ nói, khi ăn cơm không được phép hút thuốc.”

Thạch Chí Kiên xoa đầu Bảo Nhi: “Từ lúc nào mà ngươi nghe lời mẹ như thế?”

Thạch Ngọc Phượng mang đồ ăn đến. Một bát cơm lớn, bên trên còn lấp đầy thịt và nấm kim châm.

“Cơm này ta hâm trong nồi, còn nóng đấy, ăn nhanh đi.”

Hồ Tuấn Tài và Hồ Tu Dũng nhìn nhau rồi lại nhìn thức ăn trên bàn. Đồ ăn trên bàn không phải bằng đậu thì bằng cải trắng, không hề có chút chất béo nào.

Thạch Ngọc Phượng tằng hắng một cái, dường như đoán được trong lòng hai người đang suy nghĩ chuyện gì: “Ta không biết hai người nghĩ cái gì. Bình thường ta đều ăn những thứ này. Thịt chỉ để dành cho em trai của ta mà thôi.”

Bảo Nhi bổ sung thêm một câu: “Ta cũng ăn nữa. Ta ăn trong nhà bếp rồi.”

Thạch Ngọc Phượng vội cắt ngang lời con gái: “Con nít, cần phải lớn.”

Thạch Chí Kiên bưng bát cơm đầy thịt, nhưng hắn không thể xuống đũa được.

So sánh rất rõ ràng, chị của hắn quá bất công. Tốt xấu gì người ta cũng là khách.

“Khụ khụ, thịt còn nhiều mà. Không thì các ngươi ăn một chút nhé.” Thạch Chí Kiên vội chuyển chủ đề.

“A, không, ta không thích ăn thịt.” Hồ Tuấn Tài vội khoát tay.

“Ta cũng không thích ăn, ăn thịt mắc răng lắm.” Hồ Tu Dũng khiêm tốn nói.

Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Vậy thì tốt, mọi người cùng nhau ăn cơm đi.”

“Ăn cơm! Ăn cơm!”

“Đúng đúng đúng, ăn cơm trước rồi nói.”

Mọi người một lần nữa ngồi xuống, bắt đầu cầm đũa.

Bầu không khí có chút im lặng, ngoại trừ ăn và ăn.

Thạch Chí Kiên ăn vài miếng cơm, rồi nhìn hai người kia, chỉ vào mấy đĩa rau xanh trên bàn: “Ăn đi chứ.”

“À, ăn thôi.”

“Đúng rồi, ăn đi.”

Hồ Tuấn Tài và Hồ Tu Dũng vội cầm đũa, gắp một cọng rau xanh bỏ vào bát cho Thạch Ngọc Phượng. Thấy Thạch Chí Kiên nhìn sang, cả hai thuận thế bỏ vào chén của nhau, sau đó nhếch miệng cười: “Ăn cơm thôi.”

Một bữa cơm ăn có vẻ nhàm chán.

Thạch Chí Kiên chủ động hỏi Hồ Tuấn Tài và Hồ Tu Dũng một số chuyện, phá vỡ sự im lặng.

Hiện tại Hồ Tu Dũng đang làm việc tại nhà máy Nguyên Lãng, một tháng nhận ba nghìn đô la Hồng Kông, tiền lương còn cao hơn rất nhiều thanh tra. Hắn nói mình đang tiết kiệm mua nhà, chuẩn bị mua gần vịnh Đồng La.

Thạch Chí Kiên nghe xong, cũng không có phản ứng gì.

Thạch Ngọc Phượng lại tán dương Hồ Tu Dũng có bản lĩnh. Giá nhà ở vịnh Đồng La rất đắt, thuê một căn thôi đã mất bốn năm trăm đô la một tháng rồi, mua một căn nhà cũng không phải con số nhỏ. Còn nói đến khi Hồ Tu Dũng mua nhà, nàng nhất định sẽ đến tham quan, tư vấn một số thứ.

Hồ Tu Dũng nghe xong, trong lòng cảm thấy vui vẻ, vui đến mức không cách nào hình dung, lại càng vênh váo nói mình mua nhà xong sẽ chuẩn bị mua xe, không phải xe đạp, cũng không phải xe gắn máy mà là xe hơi giống như Thạch Chí Kiên. Hắn nói mình đã chọn được một loại xe, mặc dù chỉ có hai chỗ ngồi nhưng cũng có giá hai chục nghìn đô la Hồng Kông. Hắn chỉ cần tích lũy một năm là có thể mua được.

Nói đến đây, Hồ Tu Dũng nhìn Hồ Tuấn Tài một chút, dùng giọng điệu anh trai dạy dỗ em trai nói với Hồ Tuấn Tài: “Là nam nhân thì phải có nhà mới được. Có xe có nhà, đấy mới là một nam nhân bản lĩnh, càng là một nam nhân có trách nhiệm.”

Hồ Tuấn Tài chờ Hồ Tu Dũng nổ xong, lúc này hắn mới buông đũa xuống, lau miệng, nói mình không có tiết kiệm tiền gì cả. Gần đây hắn mở một công ty môi giới việc làm, giới thiệu người giúp việc Philippines đến Hồng Kông. Mỗi một lần giới thiệu sẽ kiếm được năm sáu chục đô la. Hiện tại, hắn đã kiếm được trên một trăm đô la rồi.

Nói xong, Hồ Tuấn Tài còn nói rằng, hiện tại hắn đã tìm ra cách kinh doanh lĩnh vực này và sẵn sàng mở rộng quy mô kinh doanh của mình. Đến lúc đó, một trăm có thể biến thành một nghìn. Tối thiểu nhất hắn cũng có thể kiếm được năm sáu chục nghìn.

Nói xong tất cả, Hồ Tuấn Tài cầm lấy khăn lau miệng chấm khóe miệng, ra dáng một doanh nhân thành đạt.

Hết chương 339.
Bình Luận (0)
Comment