Thạch Chí Kiên nghe xong, cảm thấy hơi kinh ngạc. Lúc trước, hắn có nhắc nhở Hồ Tuấn Tài có thể kinh doanh mảng này, không ngờ Hồ Tuấn Tài làm thật.
Thạch Ngọc Phượng lại càng khó tin nhìn Hồ Tuấn Tài, chỉ cảm thấy mặc dù dáng dấp của tên luật sư tóc chẻ ngôi giữa này có chút bỉ ổi, không cao lớn mạnh mẽ như Hồ Tu Dũng, nhưng hắn lại rất có đầu óc. Bây giờ xem ra, chẳng những hắn làm luật sư mà ngay cả kinh doanh hắn cũng có thể làm.
Hồ Tu Dũng nghe Hồ Tuấn Tài nói xong, có chút buồn bã không vui. Hắn nâng tách trà lên uống ừng ực.
Thạch Chí Kiên cảm thấy hứng thú với công việc môi giới của Hồ Tuấn Tài, hắn lập tức cẩn thận hỏi thăm Hồ Tuấn Tài đã làm như thế nào.
Hồ Tuấn Tài nói, hắn chạy đến chợ bán thức ăn để tìm những người giúp việc người Philippines, phát tờ rơi cho những người đó, nói cho các nàng biết, nếu chị em các nàng có ai muốn đến Hồng Kông, cứ liên hệ với hắn, hắn sẽ hỗ trợ giới thiệu công việc. Mỗi lần giới thiệu thành công, hắn sẽ kiếm một trăm đô la. Sau đó, hắn sẽ chia một nửa cho người giới thiệu.
Nói trắng ra là săn đầu người.
Thạch Chí Kiên nghe xong, lại hỏi Hồ Tuấn Tài làm thế nào tìm được công việc cho nữ nhân Philippines sau khi các nàng đến Hồng Kông?
Hồ Tuấn Tài nói, điều này đơn giản thôi. Hắn đã thương lượng với mấy đứa bán báo, để chúng giúp hắn quảng cáo, phát tờ rơi quảng cáo cho những kẻ có tiền. Nếu có người thì gọi điện thoại cho công ty môi giới của hắn ngay.
Nói xong những lời này, Hồ Tuấn Tài lại than thở phí lắp đặt điện thoại quá đắt. Một năm tiền thuê nhà của hắn còn không đắt bằng phí lắp đặt điện thoại.
“Một điện thoại thôi mà lấy những năm nghìn đô la Hồng Kông. Ăn cướp mà.”
Hồ Tuấn Tài nói đến đây, còn đứng dậy, kéo kéo lưng quần, mắt nhìn Thạch Ngọc Phượng, hoàn toàn không nhìn ra một chút đau lòng nào, ngược lại còn có ý khoe khoang thì có.
“Hừ, có cái gì ngon đâu. Nhà máy của ta có văn phòng, trong văn phòng cũng có điện thoại.” Hồ Tu Dũng không nhịn được hừ lạnh một tiếng, đặt mạnh tách trà lên bàn, bất mãn nhìn Hồ Tuấn Tài đang đắc ý.
Hồ Tuấn Tài nói: “Làm sao mà giống được. Điện thoại của ngươi là của nhà máy, còn điện thoại của ta là của ta mà.”
“Lắp cái điện thoại rách thôi, có cái gì hay ho đâu? Chờ ta mua nhà mới, ta cũng sẽ lắp một cái trong nhà vệ sinh. Đi tiểu đi ị gì cũng có thể gọi được.” Hồ Tu Dũng trừng mắt nhìn Hồ Tuấn Tài: “Đến lúc đó, ta sẽ gọi cho ngươi, ân cần hỏi thăm mẹ của ngươi.”
“Cái tên này, tại sao lại đi mắng người khác như vậy?”
“Ai mắng ngươi? Ta đang hỏi thăm mẹ của ngươi mà.”
“Vậy ta cũng hỏi thăm mẹ của ngươi đấy.”
Nhìn thấy hai người đột nhiên ầm ĩ lên, Thạch Chí Kiên dằn mạnh đũa xuống bàn: “Im lặng.”
Hồ Tu Dũng và Hồ Tuấn Tài lập tức im lặng. Cả hai trừng mắt với nhau, không ai phục ai.
Thạch Ngọc Phượng đứng lên nói: “Ăn no chưa? Dù sao ta cũng bị cơn tức giận của hai người làm cho no rồi.” Nói xong, nàng bắt đầu thu dọn bát đũa.
Hồ Tu Dũng nói: “Ta ăn no rồi.”
Hồ Tuấn Tài nói: “Ta cũng ăn no rồi.”
Thạch Chí Kiên nhìn hai người bọn hắn: “Thế còn ngồi đây làm gì?”
Hồ Tu Dũng nói: “Ta muốn giúp Ngọc Phượng tỷ thu dọn chén bát.”
Hồ Tu Dũng nói: “Ta muốn giúp Ngọc Phượng tỷ rửa chén bát.”
“Không cần các ngươi giúp đỡ. Các ngươi là khách, cảm ơn trước.” Giọng điệu của Thạch Chí Kiên vô cùng khách sáo, nhưng ánh mắt không khách sáo.
Hồ Tu Dũng và Hồ Tuấn Tài còn không hiểu đây là có ý gì, vậy thì bọn hắn quá não tàn rồi.
“Đã như vậy, khụ khụ, Thạch tiên sinh, ta đi trước. Ngày mai nhà máy còn phải đẩy nhanh tốc độ.” Hồ Tu Dũng đứng dậy ôm quyền.
“Ta cũng phải đi. Ngày mai văn phòng luật sư còn có chuyện. Đúng rồi, chỗ môi giới của ta cũng còn nhiều việc lắm.” Hồ Tuấn Tài cầm cặp công văn của mình lên.
Thạch Chí Kiên gật đầu, chỉ ra cửa: “Đi thong thả, ta còn phải ăn cơm, không tiễn.”
“Đương nhiên không cần rồi, ngươi ăn cơm trước đi.” Hồ Tuấn Tài khom người bước ra ngoài.
Hồ Tu Dũng cũng đi theo. Khi đến cửa, hắn quay người ôm quyền với Thạch Chí Kiên, dùng giọng điệu của người trong giang hồ nói: “Làm phiền rồi.” Cuối cùng, hắn nói thêm một câu: “Tay nghề nấu ăn của Ngọc Phượng tỷ rất giỏi.”
Thạch Chí Kiên vừa muốn đặt đũa xuống nói hai câu, Hồ Tu Dũng đã lập tức co cẳng bỏ chạy, còn nhanh hơn thỏ.
Đến cầu thang, hắn lại đoạt trước với Hồ Tuấn Tài, kêu la ngươi chen ta, ta chen ngươi. Lúc này cả hai người mới xuống được dưới lầu.
Bên này, Thạch Chí Kiên đang định bưng bát cơm lên lần nữa đã thấy Thạch Ngọc Phượng khập khiễng từ bên trong nhà bếp bước ra. Nàng nhìn xung quanh rồi hỏi: “Hai tên kia đâu?”
Thạch Chí Kiên bỏ một miếng nấm kim châm vào miệng: “Đi rồi. Nếu ngươi không đi, nhất định sẽ bị bọn hắn phiền chết.”
Thạch Ngọc Phượng thu dọn bát dĩa trên bàn: “A Kiên, ngươi cảm thấy trong số hai người ai thích hợp làm anh rể của ngươi nhất?”
Phốc.
Miếng nấm kim châm Thạch Chí Kiên vừa nuốt thiếu chút nữa từ trong lỗ mũi sặc ra ngoài.