Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 341 - Chương 341. Đúng Là Ác Mộng!

Chương 341. Đúng là ác mộng!
Chương 341. Đúng là ác mộng!

“Bà chị, ngươi nói cái gì? Ta nghe không lầm chứ.” Thạch Chí Kiên mở to mắt nhìn Thạch Ngọc Phượng.

Thạch Ngọc Phượng trút thức ăn thừa trong mâm vào trong một cái bát, ngoài miệng nói: “Không nghe lầm đâu. Ta hỏi ngươi, trong hai người này, ngươi cảm thấy người nào phù hợp?”

“Chẳng ai phù hợp cả.” Thạch Chí Kiên lau miệng, không muốn ăn cơm nữa: “Chị, ngươi tốt như vậy, lại xinh đẹp. Hai người bọn hắn làm sao xứng với ngươi?”

Thạch Ngọc Phượng cũng không ngẩng đầu lên, dồn thức ăn vào cùng một chỗ: “Ta tốt như vậy sao? Trước kia, ta được người ta tặng cho danh xưng Thạch Giáp Vĩ nhất chi hoa, nhưng ta biết là mọi người đang cười chê ta.”

“Ta làm bộ không biết, còn đắc ý là vì sao? Bởi vì ta biết bọn hắn cười nhạo ta thì sẽ không cười nhạo ngươi nữa.”

“Ngươi nói ta xinh đẹp, trên đời này xinh đẹp có thể làm thức ăn sao? Huống chi ta còn bị què nữa.”

Vành mắt Thạch Ngọc Phượng đỏ lên, nước mắt rơi xuống mặt bàn. Nàng dừng lau bàn rồi nói: “Người què thì chính là phế nhân, không ai muốn. Chẳng lẽ ta còn chọn tam lấy tứ sao?”

“Ta nuôi ngươi, còn có Bảo nhi nữa.” Thạch Chí Kiên đứng lên.

Thạch Ngọc Phượng ngẩng đầu, ánh mắt đỏ ngầu nhưng quật cường. Nàng lau nước mắt, nở một nụ cười: “Mặc dù ta bị què nhưng không đến mức phải để ngươi nuôi ta. Hơn nữa, đến lúc đó ngươi lấy vợ, vợ của ngươi sẽ nhìn ta như thế nào? Ta cũng không thể ăn uống ngủ nghỉ trong nhà của ngươi cả đời được.”

Thạch Chí Kiên tiến lên, một tay đặt lên vai của Thạch Ngọc Phượng: “Ngươi nghĩ nhiều như vậy làm gì? Mặc kệ sau này ngươi có kết hôn hay không, ta cũng sẽ ở cùng với ngươi, còn có Bảo Nhi nữa. Chúng ta là người một nhà, vĩnh viễn không bao giờ chia tách.”

“Đúng vậy, chúng ta và cậu út là người một nhà, không bao giờ rời xa nhau.” Bảo Nhi hiểu chuyện đứng lên, ôm lấy đùi Thạch Chí Kiên.

Thạch Ngọc Phượng mỉm cười: “Làm cái gì vậy? Đang diễn cảnh bi sao?” Nói xong, nàng đẩy Thạch Chí Kiên ra, lại cúi người ôm lấy Bảo Nhi: “A Nhi, ngươi cần phải nhớ cho kỹ, cậu út của ngươi nói sẽ nuôi chúng ta cả đời. Đời này của chúng ta cứ bám lấy hắn không nhả, có được hay không?”

“Vâng.” Bảo Nhi gật đầu.

Thấy Thạch Ngọc Phượng không còn nhắc đến việc này này, Thạch Chí Kiên cũng không lên tiếng, chỉ là trong lòng có một gút mắc. Hắn không nhịn được vội lôi Hồ Tuấn Tài và Hồ Tu Dũng ra so sánh một chút. Một người miệng lưỡi trơn tru, một người thô bỉ chân thật, không thể nghĩ ra ai có thể làm anh rể của hắn được cả.

Hắn bỗng nhiên lắc đầu: “Đúng là ác mộng.”

Hai ngày sau, trong lúc Thạch Chí Kiên đang xử lý công việc ở công ty Thần Thoại, Trâu Văn Hoài đột nhiên gọi điện thoại cho hắn, nói có chuyện quan trọng cần báo.

Thạch Chí Kiên không suy nghĩ nhiều, lập tức lái xe chạy đến địa điểm mà Trâu Văn Hoài đã hẹn, là một quán trà gần phim trường Thiệu thị.

Quán trà này được xây dựng theo phong cách nguyên thủy trên một ngọn đồi cao, từ lầu ba có thể nhìn ra toàn bộ phim trường Thiệu thị.

Khi Thạch Chí Kiên chạy lên phòng riêng ở lầu ba, hắn thấy Trâu Văn Hoài và một nam nhân trung niên nho nhã đang uống trà. Nhìn thấy Thạch Chí Kiên, Trâu Văn Hoài vội vàng đứng dậy giới thiệu: “Thạch tiên sinh, nào, để ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này là bạn cũ của ta, cũng là đạo diễn lớn của Thiệu thị trước đây, Lý Hán Tường.”

Thạch Chí Kiên nhìn kỹ lại, trách không được hắn cảm thấy đối phương rất quen mặt, thì ra là đạo diễn lớn của thời đại này Lý Hán Tường.

Lý Hán Tường là nguyên lão của công ty điện ảnh Thiệu thị. Hắn gia nhập liên minh Thiệu thị kể từ khi công ty được thành lập, vì Thiệu thị mà nhiều lần lập xuống công lao rất lớn.

Những chiếc cúp to nhỏ trong công ty của Thiệu thị, có cái nào mà không chứa đựng mồ hôi, tâm huyết và trí tuệ của Lý Hán Tường, cái nào mà không phải kết tinh tài hoa và tri thức của hắn chứ?

Nhưng hắn bán mạng cho Thiệu thị nhiều năm như vậy, ngoại trừ hư danh “đạo diễn lớn”, “đạo diễn kim bài”, những gì mà hắn có được cũng chỉ là những đồng tiền cát sê không có ý nghĩa. Mà số tiền cát sê đó hoàn toàn không tương xứng với kỳ tích mà hắn nỗ lực sáng tạo và lao động ra.

Lý Hán Tường ý thức được điều này không công bằng. Mặc dù không có ai là không tôn trọng hắn ở Thiệu thị, bao gồm luôn ông chủ Thiệu Nghị Phu, nhưng sự tôn trọng này chẳng khác nào có tiếng mà không có miếng. Thành tích của hắn có lớn hơn nữa, bản lĩnh có mạnh hơn nữa, còn không phải một đạo diễn làm công ăn nhờ ở đậu sao?

Cổ nhân có một câu rất hay, thà làm đầu gà chứ không làm đuôi chó. Mặc dù Lý Hán Tường rất biết ơn anh em Thiệu thị đã giúp hắn trở thành một nhân vật phong quang nhất thời, vì hắn mà sáng tạo ra kỳ ngộ lẫn điều kiện. Nhưng lúc này hắn không muốn làm việc ở Thiệu thị nữa. Hắn muốn sáng tạo sự nghiệp của mình, thỏa mãn cảm giác được làm ông chủ. Thế là, Lý Hán Tường trải qua một phen suy tính thật kỹ, cuối cùng vẫn quyết định rời khỏi Thiệu thị.

Hết chương 341.
Bình Luận (0)
Comment