Hiệu suất làm việc của thẳng nam văn nghệ Lý Hán Tường cực kỳ nhanh.
Chưa đến hai ngày, tin tức đã truyền đến Nam Dương. Thế hệ thứ hai của Lục thị đang sở hữu chuỗi rạp chiếu phim Cathay đã đáp chuyến bay đặc biệt từ Nam Dương đến Hồng Kông.
Tại khách sạn Peninsula ở Hồng Kông, Thạch Chí Kiên đã gặp mặt con cháu của kiêu hùng trong truyền thuyết.
Hai mươi mấy tuổi, diện mạo non nớt, nhìn cực kỳ thư sinh. Xem ra cũng không phải nhân vật thuộc giới làm ăn.
Trên thực tế đúng là như vậy. Lục Ba Bình không thừa kế sản nghiệp của gia tộc. Hắn đam mê y học, hiện tại là tiến sĩ y học nổi tiếng nhất Nam Dương, thậm chí còn đạt được giải thưởng quốc tế, chủ yếu nghiên cứu vi khuẩn vi sinh vật.
Có lẽ Lục Ba Bình làm bác sĩ quá lâu, cho nên hắn có bệnh thích sạch sẽ. Tại khách sạn mình nghỉ ngơi, hắn đã khử trùng bằng cồn ba bốn lần. Lần đầu gặp mặt Thạch Chí Kiên, vừa bắt tay đối phương xong, hắn đã khử trùng rồi.
Đối với điều này, Thạch Chí Kiên không thèm để ý. Hắn chỉ quan tâm hai triệu có thể đàm phán thành công vụ giao dịch này hay không.
Cũng may có người chú tiện nghi Lý Hán Tường ở đây. Mặc dù lần này hắn không kiếm được tiền hoa hồng, nhưng Thạch Chí Kiên đã đồng ý cho hắn toàn quyền sử dụng chuỗi rạp chiếu phim Cathay, ít nhiều cũng an ủi được Lý Hán Tường một chút.
Cho nên, dưới sự hỗ trợ của Lý Hán Tường, Thạch Chí Kiên đã bàn bạc thành công với Lục Ba Bình.
Trong phòng, Thạch Chí Kiên nâng chung trà lên, hắn không nhìn Lục Ba Bình, không nhìn Lý Hán Tường, Trâu Văn Hoài hay những người khác, mà cảm khái nhìn lên bầu trời, như thể đang nâng cốc chúc mừng ai đó trên bầu trời.
“Lục tiên sinh là một nhân tài lớn! Đáng tiếc hắn chết trẻ, nên ta không thấy được phong thái anh hùng của hắn. Thạch mỗ tự cho rằng mình là vãn bối, có thể lấy trà thay rượu, trước kính Lục tiên sinh trên trời có linh thiêng một chén.”
Thạch Chí Kiên làm như vậy khiến Lục Ba Bình cảm thấy Thạch Chí Kiên rất tôn trọng người cha đã mất của mình, ấn tượng tốt trong lòng lại tăng gấp bội.
Thạch Chí Kiên rèn sắt khi còn nóng, lại bắt đầu tán thưởng Lục Ba Bình tuổi trẻ tài cao, đặc biệt là có những đóng góp xuất sắc cho nhân loại trong lĩnh vực y học.
Cuối cùng, hắn nói mình sẽ kế thừa tài sản của Lục Vân Đào trong lĩnh vực phim ảnh, tiếp tục lĩnh vực điện ảnh để người dân Nam Dương, Hồng Kông và người dân Trung Quốc trên khắp thế giới có phim để xem và mọi người đều có đủ khả năng để xem phim, Lục Ba Bình có thể yên tâm công tác trong lĩnh vực y học, sáng tạo huy hoàng.
Nói trắng ra, ngươi tiếp tục y học của ngươi, chuyện làm phim kiếm tiền để ta.
Như vậy, Thạch Chí Kiên đã ký thỏa thuận với Cathay Pacific để mua lại chuỗi rạp chiếu phim Cathay với giá hai triệu, từ đó sở hữu hai rạp chiếu phim.
Đối với số tiền lớn hai triệu như vậy, Thạch Chí Kiên đã sớm có sự chuẩn bị. Đó chính là dựa theo lời nói của Lý Hán Tường, hắn thế chấp nhà máy nước ngọt vịnh Thổ Qua cho ngân hàng Viễn Đông để vay vốn.
Hành động này của Thạch Chí Kiên nhận lấy sự phản đối kịch liệt của Lưu Giám Hùng và Belletti.
Cả hai đều học chuyên ngành tài chính. Trước đó, Thạch Chí Kiên đã thế chấp một nhà máy, nhưng không sao. Nhà máy nước ngọt còn có thể liên tục cung cấp tài chính cho công ty Thần Thoại.
Nếu ngay cả nhà máy sản xuất nước ngọt cũng thế chấp luôn cho ngân hàng Viễn Đông, chẳng khác nào công ty Thần Thoại trực tiếp bị đào rỗng. Nếu chẳng may không trả nợ được, hai nhà máy sẽ bị ngân hàng Viễn Đông nuốt mất.
Đối với điều này, Thạch Chí Kiên đã triệu tập người phụ trách chủ yếu của công ty Thần Thoại mở một cuộc họp.
Không ai biết Thạch Chí Kiên đã nói gì trong cuộc họp, chỉ biết sau cuộc họp, những người đã phản đối hắn trước đó đều không lên tiếng, chỉ là gương mặt của tất cả bao phủ một lớp sương mù thần bí, biểu hiện cũng trở nên ngưng trọng.
…
Trong văn phòng Thiệu thị.
Nét mặt của Thiệu Nghị Phu vô cùng căng thẳng nhìn lão Lê phụ trách bộ phận nhân sự.
Lão Lê cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán. Hiện tại đang là tháng 1, thời tiết Hồng Kông rất lạnh nhưng hắn vẫn đồ đầy mồ hôi như cũ.
Phương Nghệ Hoa và Chu Độ Văn đứng bên cạnh. Biểu hiện của hai người cũng căng thẳng không kém, thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Thiệu Nghị Phu gõ ngón tay lên bàn, ánh mắt đột nhiên nhìn lão Lê: “Hiện tại có bao nhiêu người biết chuyện này?”
“Không, chẳng có mấy ai biết. Sự việc vừa phát sinh, ta đã lập tức đến báo cáo, còn chưa báo cảnh sát.” Lão Lê một lần nữa lau trán.
Đáng chết. Hắn hận chết đám trộm cắp kia, đồ gì không trộm lại chạy đến phòng làm việc của hắn trộm hợp đồng ký kết với các diễn viên.
“Bị mất bao nhiêu?”
“Hết thảy hơn một trăm bản.”
“Số lượng cụ thể.”
“Một trăm mười ba bản, trong đó bao gồm Trần Quan Thái, Trần Bảo Châu, Tạ Nguyên, Lữ Kỳ những ngôi sao lớn, ngoài ra còn có một số ngôi sao nhỏ nữa.”