“Vương Vũ thì sao?”
“Ơ, hình như cũng mất luôn rồi.”
“Không phải hình như mà là có hay không có?” Ánh mắt của Thiệu Nghị Phu đột nhiên trở nên hung dữ.
Lão Lê bị dọa đến run rẩy, vội nói: “Đã mất. Hẳn là mất rồi. Ta đã kiểm tra qua nhưng không tìm được.”
Thiệu Nghị Phu ngừng gõ ngón tay xuống mặt bàn.
“Các ngươi cảm thấy thế nào?” Thiệu Nghị Phu nhìn Phương Nghệ Hoa và Chu Độ Văn.
“Chuyện này trước phải giữ bí mật với bên ngoài.” Phương Nghệ Hoa nói: “Nếu tin tức hợp đồng bị mất tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ đám minh tinh sẽ lòng người dao động. Chi bằng thông báo tin tức ra ngoài, nói Thiệu tiên sinh gần đây thấy doanh thu phòng vé Độc Tí Đao bán chạy, tâm trạng tốt, chuẩn bị tăng tiền lương cho nghệ sĩ, dùng chuyện này để ký hợp đồng với bọn hắn lần nữa.”
Thiệu Nghị Phu gật đầu: “Chủ ý này không tệ.”
Chu Độ Văn ở bên cạnh tiếp lời: “Đồng thời còn phải âm thầm điều tra. Tại sao ta cảm thấy đây không phải vụ cướp bình thường. Làm gì có chuyện đi trộm hợp đồng chứ?”
Thiệu Nghị Phu nhìn chằm chằm Chu Độ Văn: “Ngay cả ngươi cũng nhìn ra được tên cướp đó ngu ngốc đến cỡ nào. Càng che càng lộ, còn trộm đi hơn trăm bản.”
Ngừng một chút, hắn nói: “Liên lạc với cảnh ti James, để hắn điều tra. Ta nuôi con chó này nhiều năm, không ăn thịt được thì cũng không thể làm gì được nó sao?”
…
Hồng Kông, tổng bộ cảnh sát.
Sau khi James nhận được cuộc gọi từ Thiệu thị, để chứng tỏ mình rất coi trọng vụ án, đầu tiên hắn tổ chức một cuộc họp nhỏ nghiên cứu thảo luận vụ trọng án. Họp cả nửa ngày, lúc này hắn mới trực tiếp giao cho tổng thanh tra Lôi Lạc tiến hành bí mật điều tra sự kiện hợp đồng Thiệu thị bị trộm mất.
Cái gọi là bí mật điều tra chính là ngàn vạn lần không thể tiết lộ. Dù sao Thiệu thị coi trọng sĩ diện, cảnh sát bọn hắn cũng cần mặt mũi.
Lôi Lạc nhận được mệnh lệnh, sau khi từ cục cảnh sát bước ra đã dặn dò Trần Tế Cửu và Trư Du Tư: “Truyền tin tức ra ngoài, ta muốn trong vòng một ngày biết được chân tướng chuyện này.”
“Lạc ca, chuyện này dễ làm thôi. Thiệu thị ở bên kia, chúng ta có qua đó không?” Trần Tế Cửu hỏi.
Lôi Lạc cau mày: “Đương nhiên phái người đến rồi, tối thiểu cũng phải làm bộ làm tịch cho người ta thấy chứ. Thiệu thị rất có uy tín ở Hồng Kông, ngay cả người nước ngoài cũng sử dụng được.”
Nói xong những điều này, Lôi Lạc leo lên chiếc xe có biển số 555. Ô tô khởi động, đang chuẩn bị rời đi, Lôi Lạc lại hạ cửa sổ nói với Trần Tế Cửu: “Bảo Lăng Đầu Thanh qua đó, rèn được bao nhiêu thì rèn, đừng có suốt ngày ở bên ngoài gây sự.”
“Ta biết rồi, Lạc ca.” Trần Tế Cửu gật đầu với Lôi Lạc. Lúc này chiếc xe mới nghênh ngang rời đi.
Quay đầu lại, Trư Du Tử nói với Trần Tế Cửu: “Chúc mừng, Tế Cửu ca sắp thăng chức rồi.”
“Ý gì?” “Thiệu thị mất hợp đồng, mấy chuyện này nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ. Lạc ca bảo ngươi đi làm chính là cho ngươi cơ hội. Ngươi ở Thâm Thủy Bộ lâu như vậy, cũng nên điều đến một nơi có đủ chất béo chứ. Ta thấy Du Ma Địa không tệ.”
“Du Ma Địa đang có Nhan Hùng quản lý rồi.”
“Nhan Hùng là Nhan Hùng, ngươi là ngươi, ngươi là người của Lạc ca. Cho dù Nhan Hùng có cung kính thuận theo như thế nào, làm sao dùng tốt bằng người của mình chứ?”
Trần Tế Cửu mỉm cười: ‘Nếu ta thăng chức, ta sẽ mời ngươi ăn bào ngư.”
“Miễn đi. Thanh tra bào ngư của ngươi còn chưa làm đủ sao?”
“Cũng bởi vì ta có rất nhiều bào ngư, cho nên ta mới mời ngươi đấy.” Trần Tế Cửu nói với Trư Du Tử: “A, năm bà vợ mà ta đang nuôi tùy ý cho ngươi chọn. Chọn trúng người nào, đêm nay ta đưa đến nhà của ngươi.”
“Đưa cái quỷ. Những người đó không phải của Lạc ca thì là Lam Cương, Hàn Sâm. Nếu ta động vào một đầu ngón tay của các nàng, bảo đảm ngày mai thi thể của ta chìm dưới Hương Giang. Đúng rồi, vợ nhỏ của ta đâu? Ngươi có giúp ta nuôi trắng trẻo mập mạp không?”
“Sao chỉ có trắng trẻo mập mạp. Đêm nào ta cũng mời nàng ăn ruột già, ngươi còn không biết nàng thích đến cỡ nào.”
Trư Du Tử cười hắc hắc: “Nàng thích thì tốt. Anh em như tay chân, nữ nhân như quần áo. Ngươi mặc vừa người thì ngươi cứ mặc. Dù sao giặt xong vẫn có thể dùng được.”
Trần Tế Cửu trừng mắt: “Đánh chết ngươi! Ngươi hào phóng như vậy sao? Thôi, không tán gẫu nữa, ta đi tìm tên khốn kia. Lạc ca nói muốn ta dẫn dắt hắn, ta sẽ cố gắng hết sức.”
“Cẩn thận, hắn là sao chổi đấy. Hắn vừa mới ra khỏi lực lượng cảnh sát đã mắc rất nhiều sai lầm. Nếu không phải Lạc ca bảo vệ hắn, hắn đã chết không biết bao nhiêu lần.”
“Hừ, Lạc ca bảo vệ còn không phải nể mặt A Kiên sao? Trong lòng Lạc ca, A Kiên vĩnh viễn đứng đầu.”
Khi Trần Tế Cửu nói những lời này, mơ hồ có chút ghen tỵ.