Công ty Thiệu thị, phòng nhân sự.
Lão Lê mặc bộ đồ Armani mới tinh, sốt ruột đi cùng một thám viên mặc thường phục “tái hiện” hiện trường vụ án.
“Vâng, tình huống đại khái là như vậy, hẳn tên trộm trèo lên tầng ba thông qua ống cống bên trái, sau đó dùng kìm cắt sợi xích sắt dày buộc bên ngoài cánh cửa sắt của văn phòng tầng ba. Sau đó, hắn tiến vào phòng của ta trộm đi những bản hợp đồng đó.”
Lão Lê nói xong, cố ý chỉnh lại cà vạt, kéo lại gấu áo. Hắn mặc bộ quần áo cao cấp trên người trông khác hẳn, giống như đã giảm cân rất nhiều, toàn thân thẳng tắp.
Thám viên mặc thường phục cầm giấy bút ghi chép: “Trộm nghìn, thấy đứt.”
“Thật ngại quá, cảnh sát, ngươi viết sai rồi. Là kìm không phải nghìn. Còn nữa, cắt đứt chứ không phải thấy đứt.” Lão Lê với trình độ văn hóa rất cao không thể không ra tay chỉ vào lỗi chính tả trên bản ghi chép của thám viên.
Thám viên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn lão Lê: “Ngươi đang dạy ta làm việc sao? Ta là cảnh sát, ta muốn viết thế nào thì viết.”
“Soả Cường, đã ghi xong chưa?” Trần Tế Cửu cầm một quả táo trong tay đi tới.
“Thanh tra Trần, ta đã làm xong. Ngươi xem trước đi.” Soả Cường đưa quyển sổ ghi chép của mình cho Trần Tế Cửu.
Trần Tế Cửu nhìn qua, không khỏi tán thưởng một câu: “Viết không tệ.”
Lão Lê bên cạnh mắt trợn trắng. Cái này mà cũng không tệ? Thật không biết đám cảnh sát này có trình độ văn hóa gì nữa?
Trần Tế Cửu nhìn lên, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt khinh thường của lão Lê, lập tức mỉm cười, cầm quả táo lau vào bộ vest mới tinh của lão Lê.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Lão Lê cả giận nói: “Đây là áo vest ta mới mua đấy.”
Trần Tế Cửu cầm quả táo, mắt nhìn chằm chằm lão Lê, sau đó há miệng cắn một miếng lớn.
Rắc. Quả táo bị cắn một miếng to.
Lão Lê bị ánh mắt nhìn chằm chằm của Trần Tế Cửu dọa sợ. Hắn có cảm giác giống như bị con rắn độc để mắt đến.
“Làm gì? Ta đương nhiên cứu ngươi rồi.” Trần Tế Cửu mỉm cười nói: “Ngươi có biết ánh mắt vừa rồi của ngươi sẽ dẫn đến tai họa gì cho ngươi không?” Nói xong, hắn chỉ vào Soả Cường đang đứng bên cạnh: “Vị thám viên này tên Đinh Vĩnh Cường, biệt danh Soả Cường, nhưng hắn còn có một biệt danh khác là Sát Nhân Vương. Ngươi có nghe đến cuộc đại chiến giữa cảnh sát và băng cướp ở bến tàu Tiêm Sa Chủy chưa? Lúc đó hắn vẫn còn là cảnh sát, một người xử lý năm người.”
Lão Lê không thể không một lần nữa nhìn Đinh Vĩnh Cường. Lúc này hắn mới cảm nhận được sát khí trên người vị thám viên này rất nặng. Trách không được vừa nãy hắn cảm thấy lành lạnh khi đứng gần.
“Soả Cường, ngươi xử lý năm người kia như thế nào?”
“Còn xử lý thế nào? Đương nhiên là nhắm ngay đầu, pằng pằng, đầu nở hoa, máu tuôn ra.” Soả Cường dùng tay làm tư thế bắn súng ngắn, chỉ vào lão Lê: “Ta thấy đầu của vị Lê tiên sinh này rất lớn, hẳn máu bắn ra sẽ rất nhiều.”
Lời nói hời hợt của Soả Cường lại khiến toàn thân của lão Lê run rẩy: “Cảnh sát, ta và các ngươi không cừu không oán, các ngươi đừng làm ta sợ chứ.”
Trần Tế Cửu lại chà quả táo lên bộ quần áo mới của lão Lê thêm mấy lần, sau đó cắn quả táo một cái. Lúc này, hắn nhét nửa quả táo vào miệng của lão Lê, vừa nhai vừa nói: “Ta đùa thôi mà, xem ngươi bị hù kìa. Chúng ta là cảnh sát, không phải thổ phỉ mà.” Nói xong, hắn vỗ vào mặt của lão Lê, nói với Soả Cường: “Làm xong việc rồi, chúng ta đi.”
Soả Cường cười ha hả. Lão Lê đằng sau ngậm nửa quả táo, động cũng không dám động.
…
“Trần Tế Cửu, chúng ta không điều tra vụ án này sao?” Soả Cường đuổi kịp Trần Tế Cửu, hỏi.
“Tra cái gì mà tra? Chúng ta không phải thần thám Địch Nhân Kiệt, càng không phải Sherlock Holmes. Nếu mất hợp đồng ở đây, chúng ta có thể điều tra được cái quỷ gì chứ.”
“Thế thì phải làm sao đây?”
“Đương nhiên là tìm đường dây bên ngoài rồi. Lỗ tai của bọn hắn rất tốt. Có tiền, ngay cả cha bọn hắn cũng có thể bán luôn.”
Soả Cường gãi đầu, lại nói tiếp: “Nhưng Tế Cửu ca, vừa rồi vì sao ngươi lại nói ta bắn nổ đầu năm người? Đối phó với đám buôn lậu súng ống, ta chỉ bắn có ba người thôi mà.”
“Mẹ kiếp, ba còn không nhiều à?” Trần Tế Cửu trừng mắt nhìn Soả Cường: “Nhớ năm đó, khi ta còn làm cảnh sát, ta cũng không uy phong như ngươi. Lần đầu tiên giết người, hai chân của ta mềm nhũn, còn ngươi thì sao?”
“Ta, ta không có cảm giác gì cả.” Soả Cường xụ mặt: “Bọn hắn là người xấu mà. Ngươi đã nói bọn hắn cầm súng giết rất nhiều người vô tội, ta chỉ thay bọn hắn báo thù mà thôi.”
Trần Tế Cửu không nhịn được nhìn Soả Cường thêm một chút: “Thật không biết ngươi trời sinh chính nghĩa hay là khát máu thành tinh nữa.”
Dừng một chút, hắn nói: “Bắn người ở bến tàu thì còn nói được, nhưng ở cục cảnh sát tại sao ngươi lại một phát bắn chết “tiểu đệ” của Hoa Liễu Cường thế?”
“Ta tên Soả Cường, hắn tên Hoa Liễu Cường. Cái này còn chưa tình, hắn còn cưỡng hiếp một nữ sinh mười mấy tuổi, lây bệnh cho đối phương. Quan trọng nhất hắn chết không nhận tội, ở cục cảnh sát còn phách lối như vậy, uy hiếp nữ sinh trước mặt ta, nói súng bên dưới của hắn lúc nào cũng có thể phát cò. Cho nên ta đã một phát bắn chết nó.”